Từ hồi còn nhỏ xíu, tôi và các bạn luôn được nghe, nghe suốt ngày: "Ngoan nhé, mẹ mới cưng", "Hư là ba không thương đâu". Lớn lên một chút, nghe nhiều hơn: "Học giỏi ông mới yêu", "Ngồi im nhé, phá phách bà ghét lắm"... Ở một góc thật sâu trong tâm tưởng con trẻ, luôn hồi hộp phập phồng sợ phạm lỗi là không được yêu thương nữa!
Con sinh ra đời là để được yêu thương. Nhưng với cách ra điều kiện "con phải thế này, thế kia mẹ mới thương", tình yêu của mẹ bây giờ đã được định giá cụ thể, trở thành một thứ để trao đổi. Bà mẹ ấy trở thành chủ tiệm, và đứa con bất đắc dĩ trở thành khách hàng thân thiết, vì không thể tìm "món hàng tình yêu của mẹ" ở một nơi nào khác!
Kỹ năng bắt chước để học hỏi ở trẻ lại rất tuyệt vời, do đó, khi ai cân đong đo đếm với con, thì con cũng lập tức cân đong đo đếm lại với người đó. Con cũng bắt đầu ra điều kiện: "Con được 10 điểm thì mẹ cho đi công viên nước nhé", "Con đậu đại học thì thưởng xe tay ga đi mẹ"... Sòng phẳng!
Nhạc sĩ Y Vân từng viết nên những ca từ bất hủ: "Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình..." Tấm lòng của mẹ cũng như biển cả bao la, mang tính vô điều kiện, và đó là tính chất tối thượng làm cho gia đình trở nên thiêng liêng. Mất đi sự độc đáo này, gia đình không còn là nơi đặc biệt nữa, mà cũng bình thường như những chỗ khác vậy thôi. Khi đó, sự luyến lưu gắn bó sẽ không xuất hiện: vui thì con ở nhà, không thích thì... nhấn nút biến! Rồi do vậy, con cũng ít khi chịu cân nhắc về những việc có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc - danh dự của gia đình.
Con ngoan mẹ yêu đã đành, con chưa ngoan mẹ vẫn yêu - đó mới là động lực tốt để những đứa con lỡ lầm biết quay đầu hướng thiện. Chẳng có đứa con nào, dù chỉ một lần thôi, muốn thầm tự hỏi trong u uẩn: "Được mẹ yêu, giá bao nhiêu?"
Theo Sài Gòn Tiếp Thị