Buổi khai giảng ở ngôi trường ấy (tại Bình Quới, Thanh Đa, TP.HCM) diễn ra rộn rã trong tiếng đập tay thình thịch của một đứa trẻ ở góc này, tiếng ú ớ gào to của một đứa trẻ khác ở góc kia, tiếng hát toàn những câu không rõ lời của một đứa trẻ khác trên bục khai giảng…
Cũng là một buổi khai trường như bao nhiêu ngôi trường khác nhưng ở đây cả cô hiệu trưởng, giáo viên và phụ huynh đều bật khóc - những giọt nước mắt hạnh phúc. Bên dưới cha mẹ sụt sùi nắm tay nhau thật chặt. Cô giáo ôm trò chặt hơn bởi chỉ cần một phút lơi lỏng, một bé nào đó có thể tát vào mặt bạn ngồi bên cạnh hay chạy thục mạng ra hồ bơi bên ngoài bất chấp nguy hiểm. Chị phụ trách, dù đứng đầu ngôi trường mầm non này nhưng chưa bao giờ có ai gọi là “cô hiệu trưởng”, nghẹn ngào không nói nên lời.
Tất cả đều xúc động mạnh, xúc động vì quá hạnh phúc bởi đó là ngôi-trường-trong-mơ của họ, nhất là những người làm cha, làm mẹ. Từ nay, những đứa con quý hơn bất kỳ thứ gì trên đời này của họ - những đứa trẻ mắc hội chứng tự kỷ và chậm phát triển trí tuệ - đã có một ngôi trường để học, một ngôi trường dành riêng cho chúng.
Một ngôi trường mà đứa con yêu của họ không bị buộc phải thay đổi để thích ứng với trường, mà ngược lại, tất cả những người trong trường, từ ban giám hiệu tới cô giáo hay ngay cả anh bảo vệ cũng phải thay đổi chính mình để thích ứng với bé. Một ngôi trường có chưa đầy 20 bé thì cũng tròm trèm 20 cô trực tiếp dạy học.
Một ngôi trường mà khi đứa con 5 tuổi của họ chỉ chấp nhận nằm võng thì sẽ có võng cho bé ngủ, khi đứa con 6 tuổi của họ chỉ thích bò thì hằng ngày cô giáo sẽ lăn ra sàn mà bò chung với bé, khi đứa con 7 tuổi của họ lao vào cô cắn xé đến rách da thì cô sẽ ôm con thật chặt trong vòng tay để con có được cảm giác an toàn…
“Không ai mong muốn sẽ sinh ra những đứa con như thế này, nhưng chính các con đã làm cho chúng ta yêu thương những người xung quanh hơn, làm cho những phụ huynh xa lạ bỗng trở nên thân thiết còn hơn những người bạn lâu năm. Xin cảm ơn các con”. Lời của chị phụ trách, cũng là mẹ một đứa con tự kỷ, đã khép lại buổi khai trường có lẽ được tổ chức đơn sơ nhất ở TP.HCM, thành phố náo nhiệt nhất nước này, nhưng thật sự là một buổi khai giảng tưng bừng đầy nước mắt của tình người.
Theo Tuổi Trẻ