Chiều Sài Gòn bất chợt đổ mưa, tôi nép vội vào mái hiên nhà ai, những giọt mưa thấm qua vai, nghe lành lạnh. Sài Gòn không có mùa đông nhưng những giọt mưa cũng khiến tôi nghĩ đến mẹ với những mùa mưa dầm mình dưới ruộng từ sáng sớm.
Mẹ tôi sinh ra vào những năm tháng đất nước còn chiến tranh, đời sống bộn bề những khó khăn. Mẹ không được học hành tử tế... Những ước mơ, dự định của một thời con gái, sau ngày gặp ba, mẹ cứ truyền hết vào các con. Một thân một mình, mẹ tảo tần hôm sớm, không nề hà bất cứ công việc lớn nhỏ nào, miễn sao nuôi chị em tôi khôn lớn từng ngày, học hành đến nơi đến chốn. Mẹ không vẽ vời những giấc mơ, thỉnh thoảng, sang nhà hàng xóm coi ké chương trình truyền hình, mẹ về, cứ thủ thỉ, nhà mà có con làm thầy cô giáo thì hay biết mấy, dạy chữ dạy nghĩa... Tôi nghe riết thành quen, rồi biến thành động lực. Ngày chúng bạn lao xao chọn trường, chọn khối, tôi nắn nót hai chữ "sư phạm"...
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Những tháng ngày tôi vào sư phạm, hai em đậu dược tá, sư phạm mầm non, mẹ vui mừng không kể xiết. Dẫu vậy, nụ cười không đỡ nổi bước chân cứ liêu xiêu qua những bờ đê, gốc ruộng. Từ cắt lúa thuê đến hốt phân trâu phân bò, mẹ thoăn thoắt, thui thủi một mình. Có hôm, theo mẹ, nhìn đôi tay gầy guộc hốt từng bãi phân khô bỏ vào hai chiếc ky, tôi cứ trân mình đứng nhìn. Đêm về, mẹ ôm mấy chị em vào lòng. Cũng đôi tay ấy, dịu dàng, ấm áp. Chờ khi hai cô em gái sinh đôi đã ngủ say, tôi đi tìm đôi bàn tay mẹ, giả vờ như bất chợt, đặt lên mặt mình, hít sâu... Tranh thủ những ngày đồng áng ngơi việc, mẹ đi giúp việc theo giờ. Mẹ tận tụy, thật thà nên được chủ nhà thương, tin cậy. Cơm canh còn, mẹ được gói mang về. Chị em tôi cũng đỡ đói lòng từ dạo ấy...
Năm tôi lên tám, gia đình đã nghèo càng kiệt quệ. Mẹ lâm bệnh nặng. Chị Hai tôi phải nghỉ học, "thế chân" mẹ, giúp việc nhà người ta. Nhìn con gái xếp hết tập vở vào cái tủ gỗ ngả nghiêng, mẹ quay đi, tay bấu chặt vào vai tôi. Tôi hỏi, mẹ khóc hả mẹ? Mẹ cười, có bao giờ mẹ khóc đâu con. Tôi ôm mẹ, lần đầu tiên ý thức rõ mình là đứa con trai mạnh mẽ.
Rồi cũng đến ngày tôi tốt nghiệp, hai cô em gái sinh đôi đứa sớm theo chồng, đứa sắp ra trường. Cuộc sống của mấy mẹ con tuy vẫn còn chật vật nhưng đã sáng sủa hơn nhiều. Vừa nộp đơn xin dạy học ở một số trường gần nhà, tôi tranh thủ dạy học cho mấy đứa nhỏ nghèo trong xóm. Những buổi lên lớp, thầy tươm tất áo trắng ngả màu, trò thì đủ lứa tuổi, quần xà lỏn, áo thun cháo lòng, nhưng ê a suốt buổi. Mẹ đi ruộng về, pha liền một bình trà đá, ra vườn kiếm mấy trái ổi, lẳng lặng để ở góc sân. Tôi quay lại, từ cuối lớp, mẹ kéo vạt áo lau vội trái xoài rồi đặt xuống bàn học của thằng Tí, thằng bé con nghèo nhất nhì trong xóm, cha mẹ vừa mất vì tai nạn, nó ở với bà ngoại. Bàn tay mẹ xoa lên mái tóc khét lẹt của thằng bé... Tôi nao lòng, vẫn là mẹ của ngày xưa...
Theo PN