Kinh tế khó khăn nên gia đình không lên kế hoạch du lịch hè như mọi năm. Mẹ sợ con buồn vì điều đó, nấn ná mãi, chưa dám nói ra. Nào ngờ khi biết được, con vẫn vui vẻ: "Không đi du lịch thì vẫn còn bao nhiêu thứ để chơi mà mẹ".
Con trai về nhà nội một tuần. Ông nội gọi điện khen con và trách bố mẹ: "Cái thằng mới lớp 6 mà muốn đọc Tây du ký, Tam quốc diễn nghĩa. Hổm rày nó toàn ở nhà đọc truyện, ghiền rồi. Con ham đọc như vậy mà tụi bây không biết lựa sách cho nó, toàn mua truyện tranh!". Mẹ không ngạc nhiên về sự ham đọc sách của con, nhưng cứ ngỡ tuổi này đứa nào cũng chỉ biết mê truyện tranh thôi.
Ông nội "hộ tống" cháu cưng trở về nhà, đem theo vỏ thùng tivi chứa đầy sách. Sách của ông toàn loại "dài hơi", các bác và cả ba con chưa bao giờ đọc nổi trọn một bộ nào. Đến gần cuối đời, phát hiện việc có khả năng truyền của "gia bảo" lại cho cháu nội... út, ông vui lắm. Ông dặn bao giờ đọc xong cứ gọi điện báo, ông bảo các anh con bác đem sách khác lên cho. Con trai tỏ vẻ hiểu biết: "Loại này ở tiệm sách cũ cũng mắc lắm chứ không phải rẻ đâu nội. Con mà biết hấp dẫn vậy thì đã đọc từ hè năm ngoái rồi".
Có chồng sách đã qua sự "kiểm duyệt" của ông nội nên ba mẹ rất yên tâm. Ở nhà một mình, con biết chăm sóc gà cảnh, tưới cây, quét sân. Thời gian còn lại con đọc sách. Con trai khoe với mẹ kế hoạch đọc Tam quốc diễn nghĩa trước, sau đó mới đọc các truyện khác. Đọc xong hai quyển đầu của bộ truyện, con khuyến khích ba mẹ, bảo thử đọc đi, hấp dẫn hơn coi trên phim. Mẹ than rằng quần quật cả ngày với việc công ty rồi việc nhà, ba mẹ đâu còn thời gian. Vậy là mỗi chiều về, khi mẹ loay hoay làm bếp, con lấy ghế ngồi đọc lại chương hay nhất mà con đã xem trong ngày cho mẹ nghe. Có khi đến đoạn ưng ý, con dừng lại bàn luận. Như hôm qua, tự dưng con ngưng giữa chừng, khen Tào Tháo. Con nói Tào Tháo đa nghi ghê gớm và nhờ tính này mà ông ta thành công. "Nhưng đa nghi quá cũng không tốt há mẹ. Ví dụ như khi thần y Hoa Đà chữa bệnh cho Tào Tháo. Người ta dốc hết sức mà Tào Tháo cứ nghĩ là Hoa Đà giả dối". Mẹ mỉm cười, ậm ừ với con cho qua chuyện. Thật ra, mẹ... có biết gì đâu chuyện thần y chữa bệnh trong Tam quốc!
Mẹ cố nghĩ lại những kỳ nghỉ hè của mẹ ở lứa tuổi con xem lúc đó mẹ đã làm gì, nhưng không nhớ nhiều. Tuy vậy, mẹ biết chắc là mẹ đã không ham đọc sách như con. Con trai ạ, con giỏi hơn nhiều bạn bè và giỏi hơn cả... mẹ. Ba mẹ thật hãnh diện về con.
Theo PN