Bây giờ, có những đêm, khi con đã ngủ, mình cứ ngồi ngó hai đứa trẻ mà lòng đầy băn khoăn. Chẳng hiểu tại sao lúc này lại có nhiều điều phải lo lắng đến vậy... Đôi lúc, mình cảm thấy như có lỗi với con, khi nghĩ tới cuộc sống mai này đầy những khó khăn, bất trắc. Mà mình thì đâu thể sống cạnh con mãi được...
Chẳng biết những người phụ nữ đang làm mẹ khác có chung cảm giác với mình hay không nhỉ? Khi mỗi sáng đến cơ quan, mở báo mạng lên là thấy nhan nhản những hiểm nguy rình rập. Nào gạo ướp hóa chất, thịt heo siêu nạc, kinh hoàng rau sạch... Riết rồi chẳng biết phải cho con ăn gì, uống gì, xài gì đây nữa. Đôi lúc mình cũng tự... hận mình khi không thể nuôi vài con gà, trồng mớ rau trong căn hộ con con.
Buổi trưa, khi chị em đồng nghiệp ngả lưng chợp mắt, lại mông lung suy nghĩ không biết giờ này con mình đã được ăn no, cô có nhớ cho đứa nhỏ lớp mầm uống thuốc, bé lớn liệu có an toàn với suất cơm công nghiệp bán trú hay không? Ám ảnh các vụ ngộ độc thực phẩm, những cô bảo mẫu đáng sợ thi thoảng lại xuất hiện trên trang bìa, nhức nhối...
Có những buổi chiều chở hai nhóc trên xe, len lỏi giữa dòng xe cộ đông đen, mình nơm nớp trong lòng, giật mình bởi tiếng còi xe inh ỏi, run tay khi qua một ngã tư không đèn... Tay chân phụ nữ mỏng manh và yếu ớt, biết có gồng lên đủ để chở che cho hai đứa nhỏ đang vô tư cười nói hay không?
Dạo này rộ lên thông tin về những đứa trẻ bị tổn thương tâm lý, bất ngờ làm chuyện dại dột. Nghe mà chợt thấy sờ sợ thế nào... Giật mình bởi bấy lâu cứ tự tin rằng mình yêu con lắm, hiểu con vô ngần, gần gũi con biết bao nhiêu. Nhưng liệu bấy nhiêu có đủ, mình có chủ quan không, khi ẩn giấu sau nét ngây thơ của bọn trẻ là những góc khuất tội nghiệp mà tuổi thơ mình chưa từng phải đối mặt, một bà mẹ bận rộn như mình càng không sao có thể hình dung hết được. Lo lắm chứ.
Mình nhỏ bé và bất lực thật ư? Không, mình chẳng tin thế. Mình có đang bi quan và nặng nề hóa mọi thứ lên không? Cũng chẳng biết nữa. Ngay cả bản thân mình thật sự cũng không hiểu phải làm sao đây mới đúng, mới vẹn toàn, ngoài việc để bản năng làm mẹ dẫn lối cho mình, yêu thương và chăm chút. Vậy thôi.
Theo PN