Ngày đầu tiên con nhìn thấy ánh sáng bầu trời, có lẽ mẹ phải vượt cạn trong sự đau đớn tột cùng. Con cứ nghĩ đến lúc đó mà lo. Con lo đến một ngày rồi con cũng trải qua. Mẹ cười hiền từ: "Nỗi lo sẽ qua nhanh, nỗi đau cũng qua nhanh, chỉ có tình thương, tình yêu và hạnh phúc là còn lại".
Lần con té bị gãy vai trái, mẹ cứ xuýt xoa. Mấy đêm liền, mẹ thấy con chỉ có thể nằm nghiêng về bên phải, mẹ cũng nằm nghiêng như thế để ôm con. Mẹ nghe được tiếng rên ư ử vì đau của con, mẹ nghe được tiếng thở của con, mẹ ngăn không cho con trở mình sang bên trái...
Đêm trước ngày con vào lớp 1, con nói với mẹ rằng con sợ. Nhưng rồi con vẫn ngủ say, chỉ mình mẹ là lo giùm nỗi niềm của con.
Hôm con bị các bạn nhà bên đánh, mẹ lôi con về nhà, lấy roi quất vào mông con đau điếng. Con khóc vì đau thì ít mà vì giận mẹ thì nhiều: mẹ không bênh con. Con đâu biết rằng mẹ không muốn con ỷ lại. Tối đó, mẹ lại thao thức vì lo mình quá tay làm con đau.
Rồi cái ngày con vào cấp III, vào đại học, con phải lên thành phố học, thương con, tự hào vì con, lo cho con... tất cả cứ ngổn ngang trong lòng mẹ mỗi đêm.
Lần đầu biết yêu, con không kể với mẹ. Về thăm nhà, mẹ thấy con buồn buồn. Mẹ lại trằn trọc.
Mẹ luôn là điểm tựa cho con gượng dậy khi vấp ngã. Đường con đi có nhiều đá nhọn và chông gai, đôi lúc làm chân con ứa máu, tim con nhức nhối. Mẹ xoa lành vết thương cho con, chỉ cho con đoạn đường đầy nắng và hoa phía trước, để con tiếp tục hành trình.
Biết đến bao giờ mẹ mới thôi mất ngủ? Còn bao nhiêu giọt nước mắt của mẹ rơi trong đêm vì thương con khờ dại?
Theo PN