Chân một đằng tay một nẻo, chưa hụp xuống nước, mồm miệng đã toe toét cười, uống nước nhiệt tình...!
Sau tháng đầu, tôi có trao đổi với thầy dậy bơi về việc đăng ký cho Tin tập thêm tháng nữa, thầy khuyên "Thôi, khỏi anh ơi! Giờ có tập nữa thì cũng rứa. Anh cứ cho cháu đi bơi cùng bố mẹ, cho quen dần dần đã...".
Vậy là khả năng con trai bố thành Siêu Kình ngư Micheal Tin của Việt Nam coi như phá sản! Micheal Phel mà biết Micheal Tin thế này, chắc Phel giải nghệ quá!Đành vậy thôi.
Chả hiểu con trai bố giống ai, mà cái gì nó cũng kêu, nó giống bố! Nó giống bố theo cái kiểu than thở, chứ không có chút nào gọi là tự hào.
Mà quả thật là thằng Tin nó cũng chả có nét nào giống bố mẹ đặc biệt, cái gì cũng chung chung, đặc biệt chỉ giống bố mỗi cái bàn chân, to bè như cái xẻng, lẹt bẹt như chân người nhái, thế mà vẫn không biết bơi. Thế mới lạ!
Lâu lâu đi học về nhìn bàn chân đen nhẻm, móng chân ngón út, ngón cái sứt lung tung, mẹ hỏi:
- Sao chận tay sứt hết thế kia? Đi dép mà vẫn còn bị là sao?
Nó ngơ ngác, nhìn mẹ không nói gì?
- Đi như thế nào mà suốt ngày sứt móng chân thế?
- Thì con đi giống bố mà?
Mẹ quay mặt đi, chẳng nói gì...
Rồi một ngày, Tin mệt mỏi tâm sự với bác Vân hàng xóm:
- Người đẹp ơi, sao cháu học "mãi mãi" mà chẳng nhớ được, hay quên lắm.
- Sao thế? Học cái gì?
- Học ở lớp ý, cô giáo hỏi mà "mái" không nhớ được.
- Thế tại sao Tin lại hay quên?
- Bởi vì Tin giống bố Thắng...
Rõ chán!
Ngày Nhà giáo Việt Nam, Tin được tham gia biểu diễn văn nghệ của trường 2 tiết mục, múa Trống Cơm và diễn thời trang tự chọn. Cậu có vẻ háo hức lắm. Chuẩn bị cho ngày biểu diễn, con trai tập luyện hăng say, tối tối thấy về biểu diễn mẫu cho bố mẹ xem, mặc dù thỉnh thoảng có quên chút xíu.
Buổi chiều, đến trường đón Tin, tôi hỏi thăm cô việc tập luyện của Tin, cô dè dặt khen: "Dạ, hôm nay Tin có vẻ nhớ được các động tác, nhưng một mình cháu múa một kiểu, không theo các bạn...!"
Tôi không hiểu khả năng tự biên đạo múa của nó ở đâu ra nữa! Cả tuần tập luyện chăm chỉ, mẹ chuẩn bị mua nào là áo dài, khăn xếp, quần mới áo mới để biểu diễn thời trang tự chọn, thử đi thử lại tất bật lắm, diễn thử tới lui phen này chắc hoành tráng!
Rồi thi ngày 20/11 cũng đến, con trai xúng xính trong bộ đồ áo dài, khăn đóng múa Trống cơm, được mẹ hộ tống đến trường dự xem con trai biểu diễn, bố bận không đến được. Buổi trưa, căn tầm biểu diễn xong, tôi gọi điện hỏi vợ:
- Tình hình sao?
Vợ tôi phán giọng đầy chất tâm trạng:
- Nói chung con trai bố còn ngố lắm!
Thế là tôi hiểu. Kiểu này tôi phải tìm một thần tượng mới xem có vĩ nhân nào ngày bé cũng hay quên không? Cũng như Trần Tin sau này vậy! Hay là chuyển hướng sang thần tượng Federer chăng!
Theo Vnexpress