Căn nhà trở thành một nơi mẹ không muốn rời xa, đi đâu cũng trông cho mau để được về với con, nhìn con cười bao mệt mỏi tan biến hết.
Những lo nghĩ vụn vặt, thôi thì mẹ vứt vào xó nhà để cười cùng con. Yêu lắm giây phút bên ‘thằng chó con" của mẹ. Yêu những lúc con xoè hai bàn tay tí xíu, giả vờ xem xem, xoay xoay rồi thoắt cái đã cho ngón tay vào miệng mút chùn chụt.
Rồi những lúc đang ăn, con cũng nhả ti rồi cho tay vào miệng, mẹ "tủi thân" tét cho con một cái vào mông. Con ngơ ngác rồi nhoẻn miệng cười, "ghét" thật.
Mẹ yêu những lúc bà doạ tát, con há miệng rồi nhăn mũi, nheo mắt. Mẹ trêu ú oà, con cười khanh khách. Mẹ vỗ tay mắt con nhấp nháy, rồi há mồm cười nhưng chẳng thành tiếng, yêu lắm!
Nhìn hai cái răng cửa đang nhú khi con cười, mẹ lại gật gù. À, từ giờ mẹ có thể hát bài "Mẹ khen con, bé mà vệ sinh, thật đáng yêu răng ai trắng tinh" rồi. Yêu lúc con đang ăn lại ngoảnh ra hỏi chuyện mẹ, cười hề hề, rồi ăn tiếp mà mắt vẫn long lanh nhìn mẹ. Con gắt ngủ, mẹ ru, con cũng a a, mẹ cười, "thằng bé hát hay ghê", con cười theo "lấy lệ" rồi lại ríu mắt vào a a, lát sau thì ngủ. Con ngủ, cái miệng nhún nhún, yêu yêu là. Thi thoảng đang chơi con lại khóc toáng lên mà chả có tí nước mắt nào, mẹ bảo kiểu khóc ăn vạ, còn nếu có nước mắt chảy mẹ sẽ kết luận nước mắt cá sấu đấy. Không biết con có hiểu không mà vừa khóc vừa cười.
Mẹ yêu cả lúc con tè, vọt ngược lên hết mặt, còn đang ngái ngủ con giật mình chưa hiểu chuyện gì nên khóc ré, rồi lại thiu thiu... tè tiếp. Thấy đứa trẻ nào mẹ cũng liên tưởng đến con, nhìn chỉ muốn ôm và thơm một cái. Cho con ăn bột, con nhai nhai như thật rồi mới nuốt vào. Hết một miếng con lại cười, sao mà giống bố con thế! Mẹ đổi cả thế gian này chỉ lấy tiếng cười ấy thôi.
Theo Dân trí