Cô giáo ra đề văn "Em hãy tả bữa cơm sum vầy của gia đình", con không biết nên viết thế nào. Con chưa kịp cảm nhận đầy đủ về bữa cơm gia đình thì ba mẹ đã ly hôn.
Từ ấy, ba gởi con ăn cơm khắp nơi, bữa no, bữa đói, bữa mặn, bữa nhạt... Cuộc sống của con vất vưởng, thất thường. Hiếm hoi lắm hai cha con mới ăn cơm với nhau. Cũng còn may là việc học của con không bị gián đoạn.
Mẹ biết không, nhiều đêm ba đi làm về khuya, miệng toàn mùi rượu, còn những lúc không say, ba âm thầm như cái bóng. Con thương ba lắm mà không biết làm sao. Ba tiều tụy đi nhiều, con sợ ba bị ốm lắm.
Con biết mẹ thương con, xin ba cho con về ở với mẹ, ba đã đồng ý nhưng con không thể bỏ ba mà đi. Không phải vì con không yêu quý mẹ và em, nhưng lúc này ba rất cần có con bên cạnh. Sự có mặt của con giúp ba vơi đi phần nào nỗi cô đơn, trống trải trong lòng.
Về ở với mẹ và em, con sẽ có cuộc sống ổn định, tình cảm ấm áp hơn. Nhưng ở với ba, con lại cảm thấy mình rắn rỏi, có bản lĩnh. Con không muốn so sánh giữa ba và mẹ.
Phải chi ba mẹ đừng chia tay nhau thì cả nhà mình hạnh phúc biết bao. Chị em con sẽ luôn được bên nhau, cả nhà quây quần bên mâm cơm đầm ấm. Những ngày lễ tết, giỗ chạp chị em con theo ba mẹ về thăm nội ngoại, họ hàng thân thích, vui đùa cùng anh em họ hàng, tắm sông, thả diều, câu cá... Vui biết bao nhiêu!
Mỗi lần con đến nhà bạn chơi, thấy gia đình bạn có đầy đủ cả ba lẫn mẹ, thuận hòa ấm cúng là lòng con se lại. Nhiều đêm, con khóc và tự hỏi: khi nào con có lại cuộc sống gia đình ấm cúng như ngày xưa?
Mẹ ạ! Con học hành dạo này sút kém dù đã cố gắng rất nhiều. Trong lớp, thỉnh thoảng con như người mộng du. Có lẽ hoàn cảnh gia đình mình làm con phân tán tư tưởng.
Giá như có một điều ước, con sẽ ước ba mẹ đoàn tụ, để con và em được hưởng tình cảm của ba mẹ và được sống trong một gia đình đầy ắp tiếng cười. Lúc đó, chúng con sẽ hạnh phúc biết bao và bài văn tả bữa cơm gia đình của con sẽ thôi dở dang, sẽ thôi ướt nhòe nước mắt, mẹ nhỉ?
Theo Tuổi trẻ