Tôi đã lầm khi nghĩ rằng, làm cha thì phải hướng con tới những điều mạnh mẽ, lớn lao, còn những việc nhỏ nhặt thì để dành cho mẹ. Thế nhưng, dạy cho con những thói quen nhỏ bé hàng ngày mới thực sự gian nan, cần sự phối hợp của cả cha và mẹ.
Những thất bại đầu tiên
Bình thường, việc nấu ăn, dọn dẹp, cho con uống sữa, đánh răng... đều một tay vợ tôi làm. Nhưng lần này, vợ tôi đi công tác xa, tôi lúng túng không biết bắt đầu từ đâu. Nhà cửa trở nên bừa bộn, bẩn thỉu. Trước khi đi ngủ, tôi kêu con đi đánh răng. Tưởng rằng cu Tin sẽ răm rắp làm theo giống như vẫn nghe theo lời mẹ. Ai dè, cu cậu cứ dán mắt vào tivi. Ban đầu, tôi nhẹ nhàng: "Nếu con muốn có một hàm răng chắc khỏe và không bị sâu để cười thật đẹp thì con phải đánh răng đều mỗi tối chứ". Nhóc chạy biến vào phòng ngủ nhất định không chịu ra. Tôi quát: "Sao ba nói con không nghe lời?" Cu cậu hét lên: "Con không thích đánh răng với ba! Đánh răng với mẹ cơ".
Sáng hôm sau, bạn của tôi tới nhà chơi, mua chiếc ô tô nhỏ cho cháu. Cháu hí hửng cầm ô tô chạy thẳng ra sân mà không cảm ơn. Tôi bắt con phải chạy vào cảm ơn nhưng thật bất ngờ, cu cậu òa lên khóc, vứt chiếc ô tô ra đường rồi nức nở gọi mẹ.
Từ trước tới giờ tôi cứ tưởng mấy việc con con này dễ ợt. Ai dè... Việc cu Tin không chịu nghe lời khiến tôi nhận ra rằng, mình cần phải quan tâm, gần gũi con nhiều hơn nữa.
Để "dụ dỗ" được bé chịu đánh răng mỗi sáng các ông bố cũng vất vả lắm!
Làm cha thật khó
Tôi bắt đầu thay đổi. Buổi sáng, tôi không còn để mặc vợ mình "đánh vật" với con trong nhà vệ sinh nữa. Tối đến, tôi về nhà sớm hơn và thường xuyên trò chuyện với vợ về những biểu hiện của con trong ngày. Tôi còn đảm nhận việc nhắc nhở cu Tin đánh răng mỗi tối. Ban đầu, tôi dùng chiêu nịnh nọt khen ngợi. Nhưng lâu ngày thì chiêu đó cũng trở nên "nhàm". Có lúc Tin mím chặt răng, mặt lì ra rất bướng làm tôi phải giả giọng ồm ồm: "Hỡi Tin kia, nhà ngươi có muốn đấu một trận kiếm với ta không?". Cu cậu tròn mắt nhìn theo cái vung tay của tôi. Xem chừng bắt đầu khoái rồi đây. "Đấu kiếm hả ba?" "Phải, nếu nhà ngươi thua, thì... "Thì sao hả ba?". Thì nhà ngươi phải há miệng ra để ta lùa "cây kiếm" này vào..." - tôi vung bàn chải đánh răng lên. Nhận thấy "cây kiếm" này không có gì là nguy hiểm, thậm chí còn hết sức dễ thương, cu cậu nhảy nhót: "Đồng ý!".
Thế là tôi với Tin chạy vòng vòng trong nhà tắm, 2 chiếc bàn chải chạm nhau loạn xạ trong tiếng cười khanh khách cùng những tiếng "hự, hự" đầy phấn khích của cả 2 cha con. Tất nhiên là sau 1 hồi "đấu" hăng say thì tôi đã chiến thắng. Đúng như đã giao ước, Tin tự động lấy kem vào bàn chải và đánh răng, miệng vẫn còn không ngớt bình luận về "trận đấu". Khi trò chơi này trở nên "lạc hậu", tôi buộc phải nghĩ ra những trò chơi mới như thi cười to, cười lâu, thi kể chuyện...
Phan Nhật Trường (Q. Tân Bình, TP.HCM)
Theo Web Trẻ Thơ