Năm con gái lên 8 tuổi, bố đi công tác xa nhà, mẹ ốm không nấu cơm được. Buổi chiều con gái đi học về thấy thế lại gần mẹ hỏi: "Mẹ bị ốm à?". Mẹ đáp: "Mẹ chỉ mệt chút xíu".
- "Mẹ ăn phở hay ăn cháo để con mua?"
- "Mẹ không muốn ăn".
- "Mẹ uống nước cam nhé?"
- "Ừ,con pha cho mẹ đi".
- "Vâng ạ".
Mẹ uống nước cam xong, con gái chạy đi chơi.
Con gái mải chơi với bạn ngoài ngõ, đến tối chợt nhớ mẹ chưa nấu cơm, con gái chạy về hỏi:
- "Mẹ ơi mẹ có cần nấu cơm, để con nấu?"
- "Con đã nấu cơm bao giờ đâu?".
- "Bây giờ con tập nấu...".
- "Thôi, con mang cái cặp lồng ra hàng phở cô Hoa bảo cô ấy bán cho hai bát về mẹ con mình cùng ăn".
- "Vâng ạ".
Con gái chạy một mạch ra hàng phở gần nhà. Trên đường về, bỗng trời nổi cơn dông, bắt đầu mưa nặng hạt. Con gái sợ ướt đầu, vừa che đầu vừa chạy, không may vấp phải hòn gạch, con gái ngã văng cả cặp lồng phở xuống đất. Con gái xách cặp lồng không về, đầu tóc quần áo lấm lem như chuột, mẹ thấy thế bực quá phát cho con gái một cái thật đau, con gái khóc.
Mẹ ôm con gái vào lòng mà nước mắt cứ trào ra: "Mẹ xin lỗi...".
Con gái không khóc nữa bảo: "Mẹ ơi con mua bát phở khác về cho mẹ nhé".
"Thôi con ạ, mẹ con mình ăn tạm mì...".
Khi con gái 28, đi làm về thấy mẹ nằm trên gác, con gái hỏi: "Mẹ ơi nhà mình ăn cơm chưa hả mẹ?". Mẹ đáp: "Chưa".
- "Mẹ sao thế? Mẹ ốm à?"
- "Ừ, mẹ ốm".
- "Mẹ ăn gì để con mua?"
- "Mẹ không ăn đâu, mẹ vừa uống sữa rồi".
- "Thế có khi con cũng uống sữa, khỏi phải nấu mẹ nhỉ".
- "Ừ, có bánh mỳ gối, phomat, xúc xích trong tủ lạnh đấy".
- "Vâng ạ".
Con gái vừa ăn bánh mỳ, uống sữa, vừa mải mê làm việc bên máy tính.
11 giờ đêm, xong việc, con gái nhớ đến mẹ chưa ăn gì. Lên gác thấy mẹ nằm ngủ mê mệt, sờ trán mẹ nóng quá, con gái vội vàng đưa mẹ đưa cấp cứu. Trong phòng cấp cứu, con gái nước mắt ngắn, nước mắt dài vì thương mẹ, vì ân hận, con đã quá mải mê công việc để mẹ đến nông nỗi này.
Con gái làm việc ở công ty nước ngoài, lương cao, đi nước ngoài như đi chợ, nhưng không có nhiều thời gian cho bản thân, 28 tuổi vẫn chưa có gia đình. Ngoài thời gian ở công ty, tối về nhà vẫn còn hì hụi làm đến 12 h đêm. Mẹ bảo thuê người giúp việc nhưng con gái không thích có người lạ trong nhà, nên mọi việc nhà đều đến tay mẹ. Nay mẹ đã già, hết bệnh nọ bệnh kia. Có lẽ sau đợt mẹ ốm, con gái phải thuê người về giúp mẹ thôi, con gái ân hận lắm, vì không có nhiều thời gian để chăm sóc mẹ.
Có lẽ con gái phải thay đổi lối sống này đi thôi, phải biết quan tâm đến mẹ.
Đồng tiền quan trọng đấy, nhưng tình cảm con cái đối với cha mẹ quan trọng hơn nhiều. Người làm ra của, chứ của có làm ra người được đâu.
Jeny Anh - Theo Dân Trí