Lần đầu tiên khi con nhận được bức thư của con gái mình gửi cho mẹ khi con đi công tác xa, những dòng chữ ngoằn nghèo trẻ thơ làm con rơi nước mắt:
Mẹ ơi mẹ ăn nhiều nhé nếu không thì sẽ gầy đấy gầy thì con buồn, ngoại cũng buồn.Con chỉ viết ít thôi, vì con chỉ biết có bằng này chữ
Con yêu mẹ.
Đọc lá thư xong, con gọi về cho mẹ, để hỏi thăm sức khỏe và để hỏi xem ai bày cho cháu viết vì cháu mới có 5 tuổi.
"Nó tự viết đó chứ, nó cứ bắt tôi hỏi địa chỉ khách sạn của cô và bảo: ngoại phải gửi nhanh lên, kẻo mẹ không nhận được. Nó nói tôi không được đọc vì đây là thư nó gửi cho mẹ, khi nào ngoại đi xa nó cũng gửi. Tôi có nói nó gọi điện thoại nhưng nó không chịu, cứ đòi phải đi gửi thư".
Nghe giọng đùa của mẹ mà sống mũi cay cay, mẹ nuôi con hơn 20 năm, chưa một lần con viết thư cho mẹ. Chưa một lần con nói mẹ: "ráng ăn nhiều kẻo gầy, con lo", đi học xa cũng chỉ gọi về hỏi thăm qua loa. Rồi ra trường, lại bỏ mẹ đi lấy chồng, có cháu, đi công tác xa lại bỏ cháu và cả con rể bắt mẹ chăm. Thế mà con chưa một lần nghĩ: mẹ hôm nay ăn nhiều hay ít, mẹ vui hay buồn.
Cứ mãi mải mê với công việc, hội thảo và những chuyến công tác xa, cũng cũng quên để ý hình như tóc mẹ đã bắt đầu bạc.
Hết lo cho con, cứ tưởng con ra trường mẹ sẽ "nhẹ nợ", nào ngờ giờ lại còn phải lo cho 3 người. Sự quan tâm của con gái bé bỏng đã làm con giật mình khi nhận ra mình thật vô tâm. Con bỗng nhận ra rằng, mẹ yêu con thật nhiều, một tình yêu không đòi hỏi con phải đáp lại. Những lúc cháu đau, mẹ đã thức trong bệnh viện bao nhiêu đêm để con được nghỉ ngơi sáng mai còn đi làm.
Nhìn ánh mắt mẹ lo âu mỗi khi con mệt mỏi. Mẹ cố gắng làm cầu nối khi vợ chồng con bất hòa.
Cuộc sống hối hả và vội vã với những lo toan, bận rộn với công việc, con người ta như chai cứng cảm xúc. Công nghệ thông tin càng phát triển con người ta càng trở nên lười biếng và ít tình cảm hơn. Lá thư chỉ có vài dòng của con bé đã làm con bừng tỉnh. Một chút tình cảm, một chút quan tâm thôi cũng làm cho cuộc sống cảm thấy dễ chịu hơn.
Thật đúng như mẹ vẫn từng nói: "con của mẹ không ngoan bằng cháu của bà" và thật đúng khi mẹ đùa: " Tôi chỉ có con trai (con rể) và con dâu (là con) chứ nào có con gái".
Con vội đặt bút viết vài dòng cho mẹ và cho cháu. Chỉ những dòng ngắn ngủi thôi nhưng là tình cảm từ chính trái tim mình.
Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm.
Quỳnh Giao (ghi lại từ lời tâm sự của một người bạn)