Vậy là cuối cùng cũng xong 4 năm đèn sách. Ngày mai, chỉ ngày mai thôi, em sẽ là Cô nuôi dạy trẻ. Vậy là mong ước bao nhiêu năm nay cũng đã thành hiện thực. Em sẽ là Cô giáo Mầm non.
Bốn năm học trôi qua thật mau, cũng đã từng lăn lộn với trẻ 1 tháng kiến tập, 2 tháng thực tập, vậy mà sao tối nay em vẫn không ngủ được. Cứ nghĩ tới ngày mai, mình sẽ là cô giáo chính thức. Sẽ là cô, là mẹ của những đứa trẻ thật đáng yêu lòng lại ngập tràn niềm vui và những cảm xúc thật lạ.
Cố nhắm mắt mà không thể nào ngủ được, em cứ xem đi xem lại các giáo án, kế hoạch mà chị trưởng khối giao. Ngày mai sẽ chính thức nhận lớp. Em sẽ làm quen trẻ thế nào nhỉ: sẽ thật nghiêm khắc để trẻ sợ và nghe lời hay là sẽ thật dịu dàng, hiền lành để trẻ gần gũi.
Cứ nghĩ tới cảnh: sáng mai, mình trong vai trò là cô giáo, tay áo xắn cao lên, phùng mang, trợn mắt, miệng la hét liên tục lại thấy buồn cười. Không được. Hình ảnh một cô giáo mầm non em thường mơ ước đâu phải như thế!
Vậy thì phải hiền thật hiền, phải dịu dàng và nhỏ nhẹ. Ôi! Cũng không được. Nghĩ tới cảnh 40 đứa trẻ la hét, chạy nhảy mà cô giáo cứ nhỏ nhẹ, đi lại chậm rãi, từ tốn thì làm sao trẻ nghe lời được.
Mới nghĩ tới đó thôi là em lại lo lắng. Làm sao để có thể yêu thương đồng đều 40 đứa trẻ, làm sao để chúng nghe lời và làm sao để chúng cũng yêu thương em?
Trong lo lắng, em bỗng nhớ tới Dì, người Dì, người Bạn và cũng là người Thầy của em. Chính Dì đã truyền cho em tình yêu nghề và yêu trẻ. Em lại nhớ đến ngày đầu tiên xuống trường mầm non đi thực tập: hụt hẫng và ngỡ ngàng. Thực tế không giống như em vẫn mong chờ. Công việc làm cho các cô giáo mầm non bận rộn và ít cười hơn. Lúc nào cũng áp lực, áp lực. Tiếng la hét nhiều hơn tiếng ngọt ngào, trìu mến. Tối về em đã nằm trong lòng Dì và khóc. Khóc vì thất vọng, khóc vì ngỡ ngàng trước những gì em đã thấy. Cũng chính Dì đã giúp cho em hiểu rằng: nghề nào cũng có người này, người khác. Không phải giáo viên nào cũng thế. Có bao giờ con nhìn thấy Dì la mắng học sinh đâu. Con hãy cố gắng làm việc vì tình yêu trẻ chứ đừng làm việc vì những điều không hay con thấy xung quanh. Một đêm tâm sự với Dì làm con vững vàng hơn và những ngày thực tập, con bỗng hiểu ra rằng: nghề giáo viên mầm non còn nhiều điều con chưa khám phá hết và dù vất vả nhưng thật hạnh phúc biết bao.
Những tháng ngày thực tập, những kinh nghiệm từ Dì là hành trang để em tự tin bước vào nghề và cảm thấy tự hào khi nói với mọi người rằng: em là cô giáo mầm non.
Ngày mai, cả một chân trời hạnh phúc và cả những vất vả, khó khăn đang chờ em phía trước. Em tự nhủ lòng: đã bước đi là không ngần ngại. Không để những toan tính, khen chê làm lụi tắt đi ngọn lửa yêu nghề, yêu trẻ trong em.
Khôi Nguyên