Từ ngày mẹ sinh em Bin, con "lên chức" chị Hai. Để khẳng định "vị thế" của người chị và phải làm gương cho em, không được mè nheo nhõng nhẽo nữa, ba mẹ tập em Bin gọi con là "Hai" và từ đó con thường xưng " Hai" mỗi lần nói chuyện với em. Ba mẹ lúc nào cũng tất bật với em bé, con sợ mình bị " bỏ quên" nên "xí" ba là của con, nhà mình chia thành hai phe " Hai với ba" còn "em với mẹ".
Mỗi tối hai cha con thường chơi trò đố toán. Ba nói: " một với một là hai, hai với hai là bốn', con ngọng ngịu lập lại lời ba. Ba tiếp: " hai với ba là năm" con lắc đầu ngầy ngậy, nói : " Không phải đâu ba ơi, hai với ba là hai mà" . Ba hết xòe tay mình, rồi giở từng ngón tay bé xíu của con để cố thuyết phục con gái.
Nhưng bé vẫn dứt khoát không chịu, phụng phịu nói: " Hai với ba là hai mà ba". Mẹ thấy tình hình khá "căng"nên vội vàng đứng ra làm trọng tài. Vừa thấy mẹ, con đã mếu máo: " mẹ ơi...ba sai rồi, con với ba là hai phải không mẹ?" Ba mẹ cùng nói: "Ờ, đúng rồi". Con vênh mặt tươi rói mà nước mắt lưng tròng, lêu lêu chọc quê ba. Trong tiếng cười giòn tan của hai mẹ con, ba càng them lung túng vì bị " phản đòn" khá bất ngờ, chỉ biết giơ hai tay lên đầu hàng: " Ba chịu thua rồi, Ba với hai là hai. Hai chúng mình nghen". Con lao vào lòng, vòng tay ôm cổ ba cười ngặt nghẽo.
Song Nghi- Theo Báo Phụ Nữ