Tôi có một vài người bạn thuộc loại khá giả. Những chuyện kể thân tình của các bạn ấy luôn làm tôi chạnh lòng. Họ tổ chức sinh nhật cho con ở những nhà hàng sang trọng và đi kèm theo đó là những món quà rất mắc tiền cho bé.
Bé My, con gái tôi, chẳng bao giờ đòi mua những đồ chơi mắc tiền. Món đồ “made in Chợ Lớn” là cháu thích nhất! Chỉ vài chục ngàn là tôi có thể mua cho cháu cả một giỏ đầy. “Nấu cơm, luộc rau, kho cá...”, cháu luôn tỏ vẻ rất thích thú với những trò chơi ấy. Cũng mua mua, bán bán với các động tác giả vờ trả tiền, đếm tiền, hai cha con có khi chơi hàng giờ mà không chán. Một lần đang chơi như thế, tôi chợt nhớ lại một câu đố que diêm của mình ngày nào. Tôi lập tức thử tài con ngay dù lúc ấy cháu chỉ mới hai tuổi rưỡi. Tôi lấy sáu cái muỗng ăn yaourt, xếp hình con cá có một cái đuôi. Câu hỏi là làm sao di chuyển hai cái muỗng để con cá quay đầu. Cháu đã thua cuộc trong lần đố thứ nhất dù cháu rất thích thú và tỏ ra suy nghĩ dữ lắm. Tôi giải và yêu cầu thử đổi hướng đầu cá lần nữa. Không ngờ, cháu lập tức di chuyển hai cái muỗng khác để quay ngay được đầu cá. Tôi vui lắm và lại bảo cháu tiếp tục thực hiện. Cứ thế, chú cá-muỗng đã quay đủ bốn hướng. Cha con cùng cười!
Từ hôm ấy, cháu hay lấy mấy cái muỗng để chơi một mình. Một lần, cháu kéo tay tôi và nói: “Ba ơi, đàn cá của con đẹp không ba?”. Dưới nền nhà là mười mấy cái muỗng được sắp xếp rất thứ tự và cái muỗng màu cam duy nhất được cháu phong làm con cá đầu đàn đang dẫn cả đàn cá đi ăn. Ôi, tuyệt vời làm sao trí tưởng tượng của trẻ thơ! Bây giờ chỉ cần một cái muỗng đã thành một con cá! Nào là cá xanh, cá trắng...
Tôi ôm con vào lòng, chợt muốn khóc vì nghĩ đến những món đồ chơi mắc tiền mà chưa bao giờ tôi đủ tiền mua cho con gái...
Theo Người Lao Động