Mẹ thấy con chú ý và nhìn cậu bé ấy không chớp mắt và chẳng để ý gì đến mấy chú voi to đùng cả. Rồi khi cha con cậu bé ấy đi, con nằng nặc đòi đi theo hướng đó.
Hôm nay mẹ và ba đưa con đi chơi Thảo cầm viên lần đầu, hình như đã quá trễ để con đi đến nơi này, nhưng có lẽ do trong tâm trí của mẹ , Thảo cầm viên là một nơi không lấy gì làm sạch lắm, và theo như suy nghĩ của nhiều người là “không có gì để coi“. Nhưng thực ra, đối với mẹ, Thảo cầm viên hôm nay lại có một diện mạo khác hẳn những gì mẹ vẫn nghĩ, khá là sạch sẽ, ngăn nắp, không có nhiều hàng quán dọc lối đi nhếch nhác như trước, thú thì hình như cũng được chăm sóc tốt hơn mặc dù gia đình đến khá trễ nên không coi được gì nhiều thì trời đã sụp tối.
Đối với con, Thảo cầm viên chắc là lạ lắm, vì lần đầu tiên con được thấy tận mắt con khỉ, con nai, con voi và cả con chim to, mặc dù chim đậu quay lưng lại không nhìn rõ lắm. Nhưng đối với mẹ, điều mới mẻ nhất là những gì mẹ thấy hôm nay ở con, con gái yêu của mẹ.
Gia đình mình dừng lại ở gần chuồng voi, mấy con voi to ơi là to có lẽ không làm con chú ý lắm mặc dù ba mẹ đã cố ý hát to bài con yêu thích “con voi, cái vòi đi trước…”. Mẹ nhìn kỹ, té ra con đang chú ý đến một cậu bé chắc cũng khoảng bằng tuổi con, bốn tuổi, khá xinh xắn (như là con gái yêu của mẹ vậy) mặc chiếc áo màu xanh quần short trắng đi cùng cha và anh trai. Mẹ thấy con chú ý và nhìn cậu bé ấy không chớp mắt và chẳng để ý gì đến mấy chú voi to đùng cả. Rồi khi cha con cậu bé ấy đi, con nằng nặc đòi đi theo hướng đó, chốc chốc lại quay lại nhìn cha mẹ ngầm ý là ba mẹ đi nhanh lên cho kịp với “bạn” con. Mẹ nói với ba, thôi rồi Na lại "mê trai" rồi, mà thằng bé mặt mũi cũng sáng sủa ghê.
Con chạy theo cậu bạn ấy (mà bạn ấy có biết đâu) một quãng dài, đến khu chuồng nai thì bắt đầu dừng lại để xem, mẹ thấy con chẳng để ý gì đến nai mà có một lúc quay lại nhìn thẳng vào mặt cậu bé như muốn làm quen. Khuôn mặt con lúc ấy trông thật là thương, con yêu của mẹ. Một lúc sau thì đi hết khu chuồng nai, con luyến tiếc đứng lại, lại còn chỉ chỏ với cậu bé nữa chứ. Khi ba mẹ giục con quay lại để đi sang khu khác thì con có vẻ luyến tiếc nói với cậu bé, "đi về hướng này nè"…, thưong thương quá là thương.
Lúc lên xe lửa đi một vòng, con còn quay đầu nhìn xem có cha con cậu bé ấy đi cùng không và hỏi mẹ - mẹ ơi chú mặc áo xanh dương không đi xe lửa hả mẹ, con không dám hỏi là bạn mặc áo xanh không đi mà chỉ hỏi về ba bạn ấy thôi.
Ra về rồi mà lòng mẹ cứ ray rứt, chắc có lẽ vì nhà mình ít người quá, ông bà thì đã già rồi, ba mẹ thì đi suốt ngày, con không có bạn cùng trang lứa để chơi đùa nên rất quí bạn và luôn tha thiết được bạn chơi với mình. Mẹ biết làm sao đây …
Thương con quá. Na ơi!
Mẹ Vi của con
Theo VnExpress