|
Mẹ và con trai (ảnh mang tính minh họa) -Ảnh: T.T.D. |
Cuối tuần, mẹ dẫn con đi dạo phố sách. Hà Nội những ngày “vàng rơi, vàng rơi... thu mênh mông” đang đến. Thêm một tuổi đến trường, con của mẹ đã kịp lớn khôn?
No nê ngắm và tha hồ chọn. Nơi bước chân con lon ton chạy đến là giá sách thiếu nhi. Mắt mẹ lại ngoái nhìn những tập sách dạy nấu món ăn ngon, cắm hoa đẹp... Giọng con bi bô nói cười. Mẹ thì đi nhẹ nói khẽ, kẻo ai đó lại có ý trách là... vô duyên!
Con mải mê ngắm Ba vật thần kỳ, Bé tô màu siêu nhân, rồi nắm tay mẹ: “Con muốn mua”. Mẹ mỉm cười khi sự lựa chọn đầu tiên của cậu nhóc 6 tuổi là “siêu nhân” và “thần kỳ”. Con trai đang đầy ắp các tiểu anh hùng trong trí tưởng tượng, đúng không?
Mẹ thêm một tuổi và con lên lớp 2. Vẫn là phố sách nằm sát bên hồ Gươm, mẹ dắt tay con đến. Chắc chắn là từ khi sinh ra con chưa biết An Dương Vương, Trần Hưng Đạo, Hai Bà Trưng... là ai. Một đôi lần đi đường, con nhanh nhẩu đọc tên phố. Nhưng con đâu biết rằng đó là những con người đã hóa thân bất tử vào đời sống dân tộc. Vậy nên, mẹ muốn tặng con sự hiểu biết về các nhân vật này - món quà từ sách. Ít ra, khi ai hỏi về cổ nhân, con của mẹ sẽ không vụng về trong ứng xử và không thất lễ, lạc lõng giữa sử sách nghìn năm.
Nhiều lần giúp con học toán, mẹ mới nhận ra một điều thú vị nơi trí óc trẻ thơ. Những câu đố vui đã khiến con khỏi nheo mắt buồn ngủ mà hoạt náo suy đoán như một... nhà nghiên cứu tí hon. Thế là mẹ con mình tốc hành đi phố sách khi con gật đầu trước gợi ý từ mẹ: “Mua câu đố luyện trí thông minh, Bi nhé!”. Có nhiều hôm con làm cả nhà cười vang khi bắt chước một MC của trò chơi truyền hình: “Núi gì Hà Tĩnh, anh qua?”. Một giây bắt đầu. “Hồng Lĩnh”, may là “người chơi” đã kịp trả lời. Suýt nữa thì bị chê là kém thông minh như lần: “Núi gì làm cụ Trạng Trình nổi danh?” mà bố phải... “Bỏ qua!”.
Đã thành lệ, thi thoảng con lại nhắc: “Mình đi phố sách, mẹ nhé! Lần này để con thanh toán”. Mẹ tròn xoe mắt khi con trịnh trọng mang theo cô vịt bầu có đựng những đồng xu. “Ái chà, con trai của mẹ sắp trở thành người lớn rồi!”, trong mẹ dâng lên một cảm xúc thật khó tả...
Một hôm mẹ ngẩn người khi con với tay lấy cuốn Newton, Marie Curie, Einstein... Hãy đọc đi con, họ là những thiên tài sáng tạo. Mẹ muốn con tự mở chân trời hiểu biết của mình bằng những câu chuyện lồng vào tranh vẽ ngộ nghĩnh trong các tập sách kia. Con sẽ học được điều gì trong muôn vàn điều lý thú, bổ ích ấy? Mẹ sẽ không đếm đong hết nếu như con bắt đầu dệt bao ước mơ kỳ diệu...
Không có người mẹ nào nuôi con mà không cần bầu sữa ngọt ngào được kiến tạo từ chính cơ thể mình. Và mẹ còn muốn cho con trai mẹ có được một tuổi thơ đầy sách. Thế nhé, con yêu!
Theo Tuổi Trẻ