Gọi là mền nhưng đó chỉ là chiếc khăn lông khổ lớn nền trắng, bông xanh mà bà nội đã chuẩn bị từ ngày con mới chào đời. Mẹ thường dùng chiếc khăn đó vừa quấn vừa lau mỗi khi tắm cho con. Thỉnh thoảng, chiếc khăn có nhiệm vụ che nắng gió, bụi đường cho những lần con được ra khỏi nhà.
Con một tuổi, chiếc khăn có thêm chức năng giữ ấm mỗi khi trời trở gió. Và kể từ đó, khăn trở thành "vật bất ly thân" của con hàng đêm. Mỗi lần trở mình trong giấc ngủ, con lại quờ quạng tìm chiếc khăn ấy. Nếu không tìm thấy nó, thế nào con cũng khóc ré lên.
Càng ngày mức độ "thân thiết" của con với chiếc khăn càng tăng. Có khi đang chơi vui, chợt nhớ ra, con ngã lăn xuống nệm, chộp ngay lấy chiếc khăn hít hít ngửi ngửi. Thỉnh thoảng hứng chí, con choàng nó qua vai, đeo thanh kiếm bên hông, tay chân hô hào đóng vai hoàng tử. Con gọi nó là "chiếc mền thơm" của con. Bà nội phải lùng sục khắp các chợ lớn nhỏ để mua về cho con thêm mấy chiếc khăn giống y như thế để thay đổi.
Con bốn tuổi mới bắt đầu đến trường mầm non. Ngày đầu tiên đi học, ra về mẹ đón con, bị cô giáo "mắng vốn" con không chịu ngủ trưa. Mẹ dò hỏi thì con buồn thiu trả lời: "Không có cái mền, con không ngủ được". Vừa về tới nhà, con chạy đi tìm chiếc mền ngay, mặt sáng rỡ như lâu ngày mới gặp lại người bạn thân thương nhất. Thấy con cứ ôm riết lấy nó, mẹ nhắc lại lời hứa bỏ mền khi nào đến tuổi đi học thì con cười bẽn lẽn, chữa lại: "Con nói đi học là học trường lớn, đeo khăn quàng đó mẹ ơi!".
Bà kể hồi còn bé, ba của con cũng không rời chiếc gối ôm nhỏ xíu. Hỏi bà ngoại, mẹ mới biết lúc bằng tuổi con, mẹ cũng có một vật cưng là chiếc khăn tay. Mỗi khi đi ngủ, phải có chiếc khăn tay đó che mắt, mẹ mới ngủ được. Thì ra con đã thừa hưởng từ cha lẫn mẹ dòng máu "ghiền" này.
Theo PN