Ngôi trường cấp I của tôi lợp bằng lá cọ, nhưng trong tâm trí tôi, đó là ngôi trường đẹp nhất.
Những buổi sáng mùa đông, sương giăng khắp lối, tôi khoác cái áo bông của bố, lọt thỏm, nhiều người bảo giống như một cái nấm di động trên đường. Vách đất của các phòng học qua nhiều mùa mưa nắng đã thủng lỗ chỗ, mùa đông gió thổi vào lạnh buốt. Cô giáo phải mua ni lông về giăng mà vẫn không kín gió. Nhiều hôm chúng tôi phải ngồi dồn vào, co người trong chiếc áo bông trấn thủ. Có hôm, trời quá lạnh, chúng tôi còn mang theo cả những ống bơ đầy than, vài ba cành củi khô, để giờ ra chơi cùng nhau sưởi ấm. Cô giáo của chúng tôi thì luôn luôn góp mặt để hướng dẫn, quan sát chúng tôi nhóm lửa. Cũng có nhiều hôm cô mang sẵn kim chỉ để khâu những mảng áo rách của lũ trò nghèo. Việc gì cô cũng làm với tất cả tình thương mến, khiến chúng tôi cảm thấy cô thật gần gũi và ấm áp.
Những buổi sáng mùa hè, tán lá cọ rì rào hát. Tuy còn bé, nhưng chúng tôi có những buổi lao động công ích rất vui. Chúng tôi cùng lấy rơm, trộn đất, đắp lại tường sau mùa bão lớn. Cũng có khi đi xới cỏ quanh trường, chiến lợi phẩm mang về đôi khi là những củ mài mọc sâu dưới đất. Chúng tôi còn tham gia đào hào, làm hàng rào xung quanh trường... Những lúc như vậy, cô giáo thường mang từ nhà nhiều kẹo bột, đôi khi là bỏng ngô hay cả nồi khoai luộc.
Cả ngôi trường chỉ có gần trăm học sinh, từ lớp 1 đến lớp 5, chia làm ba phòng học, một nửa học sáng, một nửa học chiều. Chúng tôi thay nhau chăm bồn hoa trước trường, chỉ là những khóm hoa đồng tiền bé nhỏ trồng trong các chậu đất.
Thỉnh thoảng khi đến lớp sớm nhất, tôi thường đứng lặng nhìn những chậu hoa trổ bông, lòng rộn lên một niềm vui khó tả.
Nhiều năm trôi qua, tôi đã từng được học trong những ngôi trường khang trang, nhưng không nơi đâu để lại trong tôi nhiều kỷ niệm ấm áp như ngôi trường tường đất, lợp lá trong rừng cọ tươi xanh ngày ấy.
Theo PN