Ba tuổi, con trai đi mẫu giáo, mỗi sáng rất hăng hái cùng ba mẹ và chị Hai đến trường. Đôi lúc con cũng "trở chứng", đặc biệt là vào ngày đầu tuần.
Thứ hai vừa rồi, con lại đòi nghỉ học. Khi cả nhà "xuất phát", con kiên quyết không rời nhà, khóc ầm ĩ: "Con không đi học mà!". Mặc cho ba mẹ dỗ dành, con kiên quyết giữ vững "lập trường". Ba bàn với mẹ sẽ đưa chị Hai tới trường trước, tiện thể mang ba lô con đi luôn, mẹ ở lại thuyết phục con đi sau... Nhưng mẹ càng cứng rắn, con càng đổ lì, cứ gào lên: "Con không đi học, con muốn vô cơ quan mẹ chơi thôi!". Cứ giằng co mãi, mẹ sẽ trễ giờ làm, nên đành hứa ẩu: "Thôi được rồi, con lên xe mẹ chở vào cơ quan", con hí hửng nghe theo và líu lo căn dặn: "Chút mẹ ghé mua xúp để vô cơ quan con ăn nhe mẹ!". "Ừ, nhưng mình phải ghé trường chào ba rồi đi chứ con", mẹ bảo thế, con "dạ" to. Đến trường, con tung tăng theo mẹ lên lớp, thấy ba đứng chờ, con hớn hở khoanh tay: "Chào ba, con vô cơ quan mẹ", vừa lúc ấy, cô giáo bước đến bế con vào lớp, con giẫy nẩy, khóc thét lên, ánh mắt chứa đầy nỗi thất vọng khi ngoái nhìn ba mẹ...
Sáng nay, trên đường đưa con và chị Hai đến trường, nghe con ho nhiều, mẹ bảo: "Hôm nay mẹ cho con nghỉ học, mình đưa chị Hai vô lớp rồi về nhà nhé", con im lặng. Lúc chia tay chị Hai ở lớp, con liền nắm tay mẹ lắc lắc: "Mẹ cho con về nhà thiệt hả mẹ?". Mẹ ôm xiết con vào lòng: "Mẹ hứa". Con nhìn mẹ trân trân, hỏi vặn lại: "Mẹ không gạt con hả mẹ?".
Mẹ điếng người, vì muốn đạt mục đích một cách mau chóng mà mẹ đã dối gạt con, vô tình đánh mất niềm tin nơi con rồi.
Mẹ xin lỗi con nhé!
Theo afamily