Cảm xúc mầm non
   Những ông bố không yêu con
 

Tôi chưa bao giờ hoang mang trước khi con gái tôi, Amaya, chào đời, nhưng tôi đã nhanh chóng học được cách thô lỗ. Cuộc sống của chúng tôi đã đảo lộn. Đêm thành bãi chiến trường, những giấc ngủ ngon trở thành quá khứ.

Với Nick Duerden, tác giả cuốn The Reluctant Fathers' Club (Câu lạc bộ những ông bố do dự), ngày ra đời của cô con gái là dấu hiệu chấm hết cho cuộc sống bay nhảy và sex thoải mái của mình.

Đó là vài phút trước 8 giờ tối đêm trước Lễ Giáng sinh năm 2005, khi con gái tôi cuối cùng cũng tìm được cách lọt khỏi bụng mẹ, 24 giờ sau khi mẹ nó có dấu hiệu chuyển dạ đầu tiên. Trong cái ngày dài như vô tận ấy, con bé đã thử thách tính kiên nhẫn của các bà đỡ, cũng như sự lo sợ của cha mẹ mình. Khi các bác sĩ đã nói đến từ forcep và thậm chí phải mổ, thì nó đột nhiên chào đời, trơn tuột và dính máu, và hiển hiện hơn nhiều so với những gì tôi đã hình dung.

Như trong phim, một chiếc kéo từ đâu đó đã tìm đường đến tay tôi, và tôi được khuyến khích cắt rốn cho con, tại vị trí mà một bác sĩ thiếu kiên nhẫn giữ chặt trước đó. Rồi tôi được đưa vào một góc phòng đẻ, nơi tôi ngắm đứa bé của tôi, đã được làm sạch và đếm đủ các ngón tay, ngón chân. Sau cùng, nó được cuốn vào chăn và đặt vào tay tôi. Rồi người ta đẩy tôi đến bên vợ, giơ nó cho nàng xem như thể một món quà tặng. "Hạnh phúc chứ?", một trong số các bà đỡ hỏi.

Trong khi tôi đang chật vật để tìm ra câu trả lời phù hợp, thì từ hành lang vang lên tiếng ồn ã: bà mẹ vợ Tây Ban Nha của tôi, người đã chờ đợi cả buổi chiều bên ngoài và đang muốn vào. Bà đẩy bung cửa và nhanh chóng lấp đầy không gian phòng sinh với sự hăng hái thành thật, để ít nhất người ta biết rằng bà đã là bà ngoại của đứa bé.


Nick Duerden cho biết cô con gái đã phá vỡ giác ngủ của anh, khóc khi anh bế nó và những chiếc tã khiến anh khiếp sợ. Ảnh: Telegraph.

Vợ tôi cũng lây niềm hân hoan của mọi người. Còn với tôi, nó hầu như là sự bối rối. Khi bà ấy nhặng xị bên con gái và cháu gái, tôi lẻn ra ngoài lặng lẽ, òa khóc ít phút và sau đó lảo đảo đi trong hành lang, tê dại đi với tất cả mọi thứ trừ một cảm giác quan trọng: tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị cho điều này, và rằng tôi chẳng có ý niệm gì về việc điều gì sẽ xảy ra.

Trong sự phòng thủ của mình, tôi thực sự không muốn có trẻ con nhiều như tôi thích ngắm chúng. Tôi không chắc liệu sự do dự làm bố của mình có liên quan đến sự thất bại của chính gia đình tôi hay không, nhưng đó dường như là một lý do hợp lý. Với tôi, gia đình là tất cả những gì chán nản vô vọng, những xung đột và căng thẳng triền miên (giống như gia đình của mẹ tôi) và ly dị. Tôi có lỗi vì việc không muốn mình rơi vào tình trạng đó hay không?

Theo cách truyền thống, dường như đàn ông không bao giờ thú nhận những cảm giác này, và nói ra lại càng không. Chúng tôi thích nghi, chúng tôi đương đầu vì chúng tôi là đàn ông. Nhưng ít nhất điều này dường như đã thay đổi.

Trong cuốn sách mới xuất bản gần đây của tôi The Reluctant Fathers' Club (Câu lạc bộ của những ông bố do dự), các ông bố cuối cùng đã tìm được tiếng nói thật của mình, và xóa tan được những gì gọi là "sự im lặng thông đồng" về sự khủng khiếp mà chúng tôi trải qua trong những tháng đầu tiên làm bố.

Trở lại thời kỳ khi bạn gái tôi mang thai, tôi lùng sục trong các hiệu sách những tựa đề có thể nói cho tôi biết điều gì sẽ xảy ra. Tôi muốn đọc những câu truyện thành thật về việc làm cha, nhưng vô ích. Tất cả những gì tôi tìm thấy là những hướng dẫn "Làm cách nào để...", với vô số những chuyện cười về bia và sữa mẹ.

Trong nghiên cứu để viết sách của mình, tôi đã nói chuyện với một bác sĩ - người nhận định rằng tình trạng trầm cảm của các ông chồng sau khi vợ sinh là có thực và đang gia tăng, nhưng chưa một nghiên cứu nào đề cập đến nó, bởi một lý do đơn giản là tất cả những ảnh hưởng hậu sản lâu nay vẫn được cho là chủ yếu trên các bà mẹ.

"Các ông bố vẫn được xem là dễ thở hơn nhiều so với các bà mẹ", vị bác sĩ này nói. "Đó là điều vô lý, tất nhiên, và chúng ta sẽ phải làm điều gì đó".

Theo Parentline Plus, đàn ông cảm thấy khó khăn hơn nhiều trong việc thừa nhận mình cần sự giúp đỡ, so với phụ nữ. Trong số 25.000 cuộc gọi tới họ trong 8 tháng hồi năm ngoái, chỉ 16% là của đàn ông, và họ kết luận rằng đàn ông không cần sự giúp đỡ, nhưng đó chỉ là bề nổi của vấn đề mà thôi.

Trong cuốn sách mới của mình, Michael Lewis đã mạnh dạn hơn khi nói rằng 6 tuần đầu tiên của con gái, cảm giác của anh đã trải qua từ sự vui thích vô tư đến chỗ căm thù. "Lý do chúng ta kinh hoàng trước những ông bố bà mẹ giết con là vì việc đó quá dễ dàng và thậm chí còn tự nhiên nữa", ông viết. "Tình mẹ con có thể là bản năng, nhưng tình cha con là một hành vi phải học hỏi".

Tôi chưa bao giờ thực sự phải hoang mang trước khi con gái tôi, Amaya, chào đời, nhưng tôi đã nhanh chóng học được cách thô lỗ ngay sau đó. Vài tháng đầu tiên của con bé quả thực đã khiến cuộc sống của chúng tôi lộn tùng phèo. Mọi thứ đều mới mẻ, quá nhiều thứ phải học. Đêm trở thành các bãi chiến trường, và những giấc ngủ ngon trở thành quá khứ.

Bạn gái tôi hy sinh toàn bộ thời gian để chăm sóc con bé đến nỗi sự có mặt của tôi thành thừa thãi trong nhà, quanh quẩn với việc đôi khi được sai bảo hâm nóng hay làm nguội cái gì đó. Chúng tôi hầu như không chuyện trò với nhau.

Một người bạn của tôi phản ứng với sự ra đời của con trai anh ấy bằng cách lao vào công việc với cường độ dữ đội đến mức anh ấy hiếm khi về nhà, thích nói chuyện về những thành công trong gia đình mới của anh ấy hơn là có mặt ở nhà với vợ con. Và điều không thể tránh khỏi là vợ anh ấy đã bỏ đi. Anh ấy giờ có bạn đời mới, và lại một cậu con trai khác. Câu chuyện của anh ấy là một trong số nhiều tấm gương cảnh báo mà tôi đã nằm lòng.

Tất nhiên, người đàn ông có quyền giữ lại những gì non nớt của mình, và tôi chắc chắn mình cũng đã làm điều đó. Phản ứng ban đầu của tôi trước sự mất vai trò trong gia đình chính là hờn dỗi. Nhưng khi tôi bắt đầu hiểu ra rằng mọi thứ đã thay đổi vĩnh viễn, thì thay vào đó là cảm giác buồn chán ngấm ngầm len lỏi trong tim - một sự nhận thức mà tôi tự khoác vào mình, và không thể thích nghi với nó.

Mặc dầu không bao giờ oán giận con gái - nếu có ai đó vô tội nhất ở đây, thì chính là con bé - tôi vẫn cảm thấy rất ít tình yêu đối với nó. Nhưng làm thế nào khác được? Nó là một kẻ xa lạ đối với tôi, và khá là thô lỗ nữa. Nó phá bĩnh giấc ngủ của tôi, khóc lóc khi tôi cố gắng bế nó lên. Những cái tã khiến tôi khiếp sợ, và nó đã giết chết cuộc sống tình dục cũng như những mối giao du bên ngoài của tôi. Tôi phải học cách quen dần với nó, và điều đó cũng chiếm mất khoảng thời gian đáng kể.

Thực tế, phải mất vài tháng, nhiều tháng trước khi tôi cảm thấy tình hình khá hơn. Càng ngày khi con bé càng trở nên một con người độc lập, nó càng hay nhìn vào tôi, và còn tốt hơn nữa, là mỉm cười, và tôi cảm thấy chùng xuống vì bé, một điều gì đó như sự thức tỉnh không mong đợi đã diễn ra. Và vào dịp sinh nhật đầu tiên của bé, điều kỳ diệu đã đến. Tôi đã thực sự yêu con gái mình, một cách lén lút. Và bây giờ thì tôi có thể nói, với lòng tin chắc chắn, rằng tất cả sự đảo lộn đó là đáng giá.

Theo Vnexpress.net

 In Trang này     Email Trang này Chia sẻ lên Facebook

Bình luận:

Nhận xét của bạn:

Tiêu đề:
Nội dung:


Các bài đã đăng :
 Mỗi chúng ta đều đã là trẻ nhỏ (8/6)
 Ngày đầu con đi học (5/6)
 Lời dặn của mẹ ngày thứ sáu (1/6)
 Gái học tiếng Việt (26/5)
 Nhắm và mở… (22/5)
 Truyện kể trong ngày Lễ của Mẹ (13/5)
 Lương tâm ở đâu? (11/5)
 Bố cố "ngoan" để làm gương cho con (7/5)
 Bán cho con một giờ của bố (5/5)
 Giáo dục kiểu gì? (4/5)
Đăng nhập:
Mật khẩu:
Đăng kí tài khoản
nhac thieu nhi truyen thieu nhi
giáo án mầm non kheo tay



Truy cập:
http://www.mamnon.com
Công Ty Cổ Phần Mạng Trực Tuyến VietSin
Trung Tâm CNTT Giáo Dục Mầm Non
QTSC Building 3, Công viên Phần mềm Quang Trung, P. Tân Chánh Hiệp, Q.12, Tp. Hồ Chí Minh
Điện thoại: (028).37150256
Số giấy phép: 62/GP-BC, cấp ngày: 09/02/2007. ® Ghi rõ nguồn "mamnon.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này. Mamnon Portal 5.0 - Bản quyền của công ty Vsionglobal
Số GCNĐKKD: 0303148799, Ngày cấp 19/12/2003 do Sở kế hoạch và đầu tư Tp. Hồ Chí Minh cấp. Email: mamnon@vsionglobal.com
code vyng magicbox 120x600 bjn ph?i