Hồi tôi còn bé, mẹ vẫn thường hỏi tôi những câu đố trẻ con, đại loại: con cá sống ở đâu, con người nghe bằng gì, đôi mắt để làm gì... Tôi trả lời y như những gì đã được người lớn dạy: con cá sống dưới nước, con người nghe bằng tai và đôi mắt dùng để nhìn.
Lớn lên, tôi nghiệm ra một điều: đôi mắt còn kì diệu hơn thế nhiều, bởi chẳng những có thể mở để nhìn, đôi mắt còn có thể nhắm để thấy.
Khi mở mắt, tôi suýt xoa trước những thắng cảnh của thế giới nhưng lúc nhắm lại tôi mới nhận ra: tận sâu trong trái tim này, đẹp nhất vẫn là con sông quê hương.
Khi mở mắt ra, tôi chỉ thấy trong cuộc cãi vã, tất cả là lỗi của nhỏ bạn thân, nhưng nhờ một phút nhắm mắt lại tôi mới giật mình: thế là ta đã nợ nhỏ một lời xin lỗi.
Mở mắt ra, tôi nhìn được dòng người nhộn nhịp nhưng nhắm mắt lại tôi mới tìm thấy đáp án cho câu hỏi: mình là ai trong cuộc đời này?
Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi đã nhận ra chút điều kì diệu của đôi mắt, bởi trong cuộc sống này có những người vì quá mong muốn đi nhanh tới cái đích cuộc đời mà đôi mắt họ ít khi được nhắm, để trải nghiệm và hạnh phúc. Và cũng có những người bởi quá rụt rè và sợ hãi nên chẳng mở mắt bao giờ, để khám phá và tận hưởng.
Đôi mắt, mở...nhắm...mở...nhắm... Một thế giới diệu kì!
BẠCH THÁI AN - Theo Mực Tím