11h đêm, tôi tắt máy tính, về phòng thấy con gái 3 tuổi vẫn xem hoạt hình. Bị la, bé ôm chầm lấy mẹ: "Con buồn ngủ lắm, nhưng con muốn đợi mẹ. Mẹ ơi, lâu rồi mẹ không ngủ chung với con".
Mấy tháng gần đây công việc ngập đầu, tôi còn mang luôn cả núi việc về nhà để làm. Vừa về đến nhà, tôi chạy ào lên phòng tắm, 10 phút sau đã có mặt ở bàn ăn. Vừa ăn cơm, tôi vừa tranh thủ xem thời sự trong nước và quốc tế.
Mẹ sẽ dành nhiều thời gian cho con hơn. Ảnh: Corbis.
Mất chừng 15 phút tôi đã "thanh toán" xong bữa tối. Tôi ôm con gái lên ba vào lòng chưa đầy 5 phút thì trả lại cho người giúp việc, với giọng dỗ dành: "Con ngoan nào, mẹ còn phải đi làm việc, lần sau mẹ rảnh sẽ chơi với con nhiều hơn". Gương mặt bé rất buồn nhưng tôi không có đủ thời gian để nói thêm với con câu nào. Tôi lao đến máy tính.
Thỉnh thoảng, chồng tôi cũng chơi với con, nhưng anh ấy rất vụng về. Chơi chừng 15 phút là anh thấm mệt, lại nằm lăn ra coi TV, được một lúc thì hai cha con ngủ quên trên sàn nhà cho đến khi cô giúp việc bế bé vào phòng riêng. Sáng hôm sau, tôi ra khỏi nhà sớm khi bé con còn chưa thức giấc.
Một buổi tối, tôi tắt máy vi tính lúc 11h đêm. Tôi mệt mỏi nhìn chung quanh, căn nhà rất yên ắng, chỉ có tiếng TV mở thật nhỏ trong phòng ngủ của vợ chồng tôi. Chắc anh ấy đang xem phim, tôi nhủ thầm.
Tôi nhè nhẹ đi xuống thì thấy bé con của tôi đang ngồi xem phim hoạt hình. Tôi khẽ rầy con: "Sao giờ này con chưa ngủ, con hư quá, trẻ con không được thức khuya như thế". Bé chạy đến ôm chầm lấy mẹ, thỏ thẻ, giọng phát âm chưa chuẩn: "Con buồn ngủ lắm, nhưng con muốn đợi mẹ. Mẹ ơi, lâu rồi mẹ không ngủ chung với con".
Nghe đến đó, nước mắt cứ chực trào. Tôi ôm con vào lòng, xiết chặt.
Theo Báo Đất Việt