Có thể tôi không là người mẹ tốt nhất trên thế giới, nhưng trong mắt con trai mình, tôi là cả thế giới của nó. Như thế, đối với tôi, là quá đủ rồi.
Dường như những lo lắng chất chứa trong lòng mỗi người mẹ khi lần đầu tiên làm cha mẹ còn chưa đủ gây áp lực cho chúng tôi, người ta còn mong đợi chúng tôi làm được những việc gần như là không thể.
Phải nói thật rằng những kì vọng đặt lên chúng tôi không chỉ thái quá mà còn hoàn toàn bất khả thi.
Là một bà mẹ, họ gán trách nhiệm cho chúng ta là phải chăm lo những nhu cầu căn bản nhất của những người khác. Chúng tôi cũng phải làm người mang đến niềm vui cho tất cả mọi người trong khi phải giữ nhà cửa không có một hạt bụi hay vết bẩn nào.
Chúng tôi phải dạy dỗ con cái cư xử sao cho hoàn hảo, và nếu chúng có giận sôi lên thì tất cả đều là lỗi của chúng tôi không biết cách dạy dỗ và kỷ luật con cái.
Chúng tôi phải có một cuộc hôn nhân hoàn hảo, một ngôi nhà hoàn hảo, một chiếc ô tô gia đình và một chiếc xe hơi thể thao. Chúng tôi phải biết kiên nhẫn đến vô hạn, không bao giờ mất kiểm soát và lên giọng với người khác.
Mỗi bữa tối phải tốt cho sức khỏe và không bao giờ mua sẵn, phải giống hệt như những bức ảnh chụp lung linh trên mạng. Chúng tôi không bao giờ được cho con xem ti vi hay tiếp cận với bất kì phương tiện truyền thông nào và thậm chí không được tạo cho trẻ một thói quen nào để chúng tôi được rảnh một chút trong ngày.
Chúng tôi được kì vọng phải hoàn thành tất cả và ngủ càng ít càng tốt, mê sảng vì kiệt sức, không có phút nào được yên để lấy lại tinh thần và thường không có ai ngoài gia đình để ủng hộ mình cả.
Vậy thì còn gì cho các bà mẹ? Tại sao chúng tôi lại bị đẩy vào tình huống trớ trêu này, tại sao chúng tôi luôn được cho là làm được tất cả mọi việc trong khi có ba đầu sáu tay cũng chẳng bao giờ làm xong?
Điều tệ nhất là, tại sao chúng ta lại quá khắt khe đối với các bậc phụ huynh khác? Tại sao chúng ta không cố để làm tốt nhất mọi thứ mà mình có thể? Chẳng phải chúng ta chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất cho con cái của chúng ta sao?
Các giá trị tinh thần mà tôi muốn truyền lại cho các con của mình là tinh thần thể thao chứ không phải là tính vị kỉ. Khi người khác làm tốt, tôi sẽ dạy con biết cổ vũ họ, chứ không phải cố dìm họ xuống. Khi con tôi làm tốt, tôi sẽ dạy con mình làm thế nào để mọi người xung quanh cùng chung vui với mình.
Vì vậy, tôi thề sẽ tiên phong bằng cách làm gương. Chắc chắn không có gì sai nếu có một cuộc cạnh tranh mang tính hữu nghị trong cuộc sống. Tuy nhiên, trong thế giới của cha mẹ, những cuộc cạnh tranh này đã đi quá xa rồi. Tôi sẽ hạ cờ xuống ngay tại đây.
Tôi đầu hàng với thực tế rằng mình không bao giờ là người nướng bánh giỏi nhất ở ngày hội nướng bánh tại trường học. Tôi sẽ không bao giờ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật tuyệt nhất mà đứa con 4 tuổi của mình hằng mơ ước.
Tôi sẽ không bao giờ cho con tất cả những gì mà nó khát khao. Và bạn biết gì nữa không? Tôi rất vui. Có thể tôi không là người mẹ tốt nhất trên thế giới, nhưng trong mắt con trai mình, tôi là cả thế giới của nó. Như thế, đối với tôi, là quá đủ rồi.
Theo PNO