Tôi trở về nhà khi làm việc xong mỗi tối và hai đứa con của tôi đang loay hoay khâu vá đồ đạc trên máy may. Đứa con gái mười một tuổi của tôi, giữa những đồ dùng của nó, đang giúp đỡ em trai làm một vài cái nệm nhỏ.
Tôi ra khỏi phòng và một lúc sau quay trở lại thấy những thứ lộn xộn trong nhà bếp, phía trước phòng. Một ngày rất dài bận rộn với công việc, về đến nhà lại thấy nhà cửa bừa bộn, tôi có rất ít thời gian để nói lời hỏi thăm của tôi đến các con.
Con gái tôi mua một tấm vải để làm cái nệm có màu con chim sâm cầm, và đã cắt miếng vải ra từng mảnh. Không nghe con nói, tôi đã la con và hỏi nó rằng có biết tôi giận đến như thế nào khi con mua mảnh vải và cắt vụn ra từng miếng. Con gái nghe tôi la, khóc thút thít nhưng không cố tự bào chữa, nỗi buồn thể hiện hằn trên nét mặt. Nó lẳng lặng về phòng, và ở đó sau một lúc lâu trước khi đến tạm biệt tôi đi ngủ và một lần nữa nhắc lại lời xin lỗi những sai lầm nó đã làm.
Vài giờ sau đó, khi tôi chuẩn bị đi ngủ, một bài thơ ngắn được trình bày thật đẹp đặt trên giường và một cái nệm nhỏ bao bọc bên ngoài là tấm vải, với những từ "Con yêu mẹ", sau là lời xin lỗi.
Đến lúc này, tôi nín lặng, rơi nước mắt và cảm thấy đau đớn về những hành động của mình vừa qua. Tôi ngượng ngùng với con và xin lỗi nhiều về những hành động của mình. Lẽ ra tôi phải lắng nghe con nói và biết kiềm chế hành động hơn.
Tôi hãnh diện với cái nệm trên giường của tôi, và dùng nó như là một cách nhắc nhở rằng không có gì trong thế giới này lớn hơn tình thương của đứa con dành cho mình.
(Theo Inspirational)
|