Một con tằm phải trải qua đau đớn để tự chui ra khỏi cái kén và trở thành con bướm biết bay. Một hạt giống nằm sâu trong lòng đất nảy mầm, phải tự vươn thẳng lên xuyên qua tầng đất dày để thành cây cứng cáp.
Con tằm nào được người ta cắt bỏ vỏ kén chui ra thì mãi bò quẩn quanh cái kén mà không bao giờ thành loài bướm biết bay. Hạt giống nằm trên mặt đất dễ dàng nảy mầm nhưng sẽ bị bật gốc khi gặp cơn giông tố.
Qua câu chuyện trên, chúng ta có thể liên hệ đến cách nuông chiều, bao bọc trẻ quá mức của các bậc cha mẹ, ông bà hiện nay.
Hiện tượng này, phương Tây gọi bằng cụm từ "Cotton-Wool Culture". Tại các nước phát triển, nó đã bị coi là một lối suy nghĩ cần loại bỏ khi trẻ em đang dần bị biến thành những con búp bê trong tủ kính.
"Nhốt" con trong nhà để "quản"
Dường như các bậc cha mẹ không bao giờ yên tâm về con cái họ.
Lúc nào họ cũng lo ngại những đứa con bé bỏng sẽ bị sơ sẩy, ngã đau, sây sát, hoặc bị bắt cóc, bị lạc. Vì vậy cách tốt nhất để bảo vệ con là nhốt chúng trong nhà và chăm lo từng li từng tí.
Theo một cuộc khảo sát tại Anh, phần lớn những gia đình hiện nay thường giữ con chơi trong nhà đến khi chúng 14 tuổi. Không những vậy, các phụ huynh cũng ra sức ngăn cấm bọn trẻ chơi những trò chơi mà họ cho rằng sẽ có nguy cơ gây thương tích cho con cưng của mình.
Một nghiên cứu mới đây của Anh đã cho thấy, rất ít trẻ em được vui chơi ngoài trời. Trong số 1.400 đứa trẻ thì chỉ có khoảng 44% là được "vươn ra" khỏi phạm vi nhà mình, số còn lại đều bị nhốt trong bốn bức tường.
Ngoài ra, trong hơn 1.000 trẻ từ độ tuổi 7 đến 16, có đến hơn một nửa không được chơi trò leo cây nếu không có sự giám sát của người lớn, 21% bị cấm chơi trò chọi xâu hạt và 17% trẻ bị bố mẹ dặn dò là không được chơi các trò trốn tìm, đuổi bắt, thậm chí chạy nhảy đùa nghịch vì sợ trẻ... ngã.
Phần lớn các bậc cha mẹ cũng không dám để trẻ tự đến trường vì e sợ chúng sẽ sơ sẩy trên đường đi.
Trong khi đó, một số liệu nghiên cứu của Viện Nghiên cứu chính sách của Anh cho thấy: vào những năm 70, có đến 80% số trẻ được phép tự đi bộ đến trường. Đến những năm 90, con số này giảm xuống chỉ còn 9%, và ở thời điểm hiện tại, tỉ lệ trẻ được "tự thân vận động" lại càng ít hơn.
Chính quyền thận trọng "thái quá"
Không chỉ gia đình mà nhà trường cũng lo ngại đến sự an toàn và sức khỏe của trẻ một cách thái quá.
Vào năm 2000, một số trường học của Anh đã cấm trò chơi chọi xâu hạt vì sợ phụ huynh kiện nếu con em họ gặp thương tích gì trong quá trình vui chơi tại trường.
Trò ném tuyết, một trò chơi được rất nhiều trẻ em tại các xứ lạnh yêu thích cũng dần bị biến mất vì những lo sợ của người lớn.
Một trường học khác còn cấm cả trò nhảy dây sau khi 1 nữ sinh ngã và bị thương.
Nhiều trường cũng tịch thu những loại dây này vì lo sợ nó sẽ được sử dụng như một thứ vũ khí để tấn công nhau.
Mới đây, Trường Wodensborough Community Technology College còn có chính sách cấm học sinh đem xe đến trường vì lo ngại vấn đề "sức khoẻ và an toàn" cho các em. Hội đồng nhà trường lo lắng vì các em có thể bị đâm nhau và ngã trên sân. Vì vậy trường này đã cấm tất cả 1.000 học sinh không được mang xe vào trong trường!
Bên cạnh đó, chính quyền địa phương cũng thi nhau đóng cửa các khu vui chơi cộng đồng vì sợ bị kiện.
Andrea Quaintmere, người quản lý khu vui chơi Toffee Park Adventure Playground tại Luân Đôn thừa nhận: Chúng tôi rất sợ bị các bậc phụ huynh kiện nếu con cái họ bị thương dù chỉ là những sây sát rất nhẹ trong quá trình vui chơi. Họ thường cứ nghiêm trọng hóa vấn đề và tự biến những đứa trẻ của mình thành những con búp bê trong tủ kính.
Trong khi đó, hơn 70% số người lớn hiện nay đều có một tuổi thơ lí thú, được vui chơi thoải mái ở những rừng cây, những dòng sông, những cánh đồng rộng lớn... Trong khi chỉ 29% trẻ em hiện nay có được cái may mắn đó. Phần lớn trẻ bị nhốt trong nhà hoặc chỉ được chơi loanh quanh ngoài ngõ.
Theo Vietnamnet