Đã ngày thứ tư mà mẹ vẫn chưa quen với việc khoai Tây ra riêng. Tối nào mẹ cũng nhấp nhỏm, cứ nửa tiếng lại choàng tỉnh, chạy qua chạy lại.
Dù giường Khoai Tây cách mẹ chỉ vài bước chân, có ngo ngoe, ọ oẹ là nghe thấy hết nhưng sao mẹ vẫn không an tâm được. Chẳng biết con có lạnh, có nóng sốt, có đổ mồ hôi, có đạp chăn ra ngoài? Mỗi câu hỏi chập chờn là một lần mẹ phải bật dậy chạy qua dòm ngó.
Nhớ hôm đầu tiên, dỗ dành mãi Khoai Tây cũng chịu ngủ nhưng mẹ thì không tài nào chợp mắt. Cứ rọt rẹt tới lui làm bố cũng mất ngủ lây. "4 tuổi rồi, em phải tập cho con ngủ riêng cho tự lập". Dù bố mẹ đã bàn bạc, ra "nghị quyết" và chuẩn bị "tâm lý chiến" nhưng... Mới tối qua, Khoai Tây mắt nhắm nghiền mà tay cứ quờ quạng, mẹ biết ý đưa má áp vào thì Khoai Tây mới chịu ngủ tiếp. Nhìn con mẹ thương quá, không rời được, định bụng thôi kệ, ngủ với con một tối chắc chả sao, lâu lâu thức giấc thơm thơm cái trán dô, nựng nựng cái má phúng phính lại càng dễ ngủ.
Nhưng mới được tí bố lại sang: "Em cứ thế này thì 10 năm nữa Khoai Tây cũng không lớn được, suốt ngày bám mẹ".Thương con tự dưng bố thành nơi trút giận: "Em xưa cũng ngủ với bố mẹ có sao. Con em sinh em xót". Bố biết mẹ sắp giở tính càng cua nên đành lắc đầu: "Em nói thế mà nghe được". Vậy là chiến tranh lạnh bùng phát.
(Ảnh minh họa)
Dù mẹ biết Khoai Tây lớn rồi, đã đến lúc tập cho tự lập. Dù mẹ biết có những ất tiện trong sinh hoạt khi con cái ngủ chung, vừa phải "đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên" để không làm con tỉnh giấc, vừa phải canh chừng "cảnh sát nhí" trong những tình huống tế nhị. Nhưng không hiểu sao khi quyết định dời "hộ khẩu" con, mẹ áy náy, bứt rứt, thấy có lỗi như đang bỏ rơi Khoai Tây của mẹ. Nhiều khi nằm trên chiếc giường rộng rãi chỉ có bố và mẹ, một cảm giác thật tự do, thoải mái nhưng lập tức mẹ bị dằn vặt bởi bao ý nghĩ: "Mẹ thế này có ích kỉ lắm không?", "Mẹ thế này có đáng làm mẹ Khoai Tây không?".
Đã là ngày thứ tư nhưng mẹ lúc nào cũng phân vân không biết thế nào cho đúng. Biết con ngủ riêng là nhận bớt đi phần nào sự quan tâm nên bố mẹ muốn bù đắp cho Khoai Tây bằng một căn phòng thật khang trang, nào giấy dán tường hình chuột Mickey, nào giường nhiều hoa lá, nào gấu bông, đồ chơi để con bày thoả thích. Nhớ hôm mới kê gường vào, Khoai Tây khoái chí, nhún nhảy trên nệm mới, miệng liến thoắng. Rồi chợt nhớ ra điều gì, con hỏi: "Giường này hơi nhỏ sao nằm đủ?". Vừa nói con vừa đếm: "Một, hai, ba".
Mẹ ứa nước mắt, thương Khoai Tây quá! Nên từ lúc mua giường phải đến cả tuần sau bố mẹ mới "thực thi mệnh lệnh". Khoai Tây cứ thắc mắc: "Sao nhà mình không ngủ chung cho vui. Khoai Tây thích ngủ có bố mẹ". Nghe con nói mẹ lại chùng lòng, không nói được câu nào dù trước đã soạn sẵn một lô lốc những lí do giải thích. Bố thấy mẹ "quên bài" liền ra tay: "Khoai Tây lớn rồi, ngủ chung với bố mẹ bạn cười chết. Con không nhớ trong phim mấy em nhỏ cũng ngủ riêng giường đó sao?" Khoai Tây gật gù ra bộ hiểu, không mè nheo mà cái mặt xịu xuống, buồn thiu ra điều kiện: "Tối Chủ nhật cho con qua ngủ nghen". Bố mẹ gật đầu lia lịa vì dù sao "kế hoạch" cũng thành công được phân nửa.
Đêm nay là đêm thứ năm. Mẹ qua đọc truyện cùng Khoai Tây, "tranh thủ" ôm ấp, nựng nịu con một lúc. Mới được chút quay sang thấy Khoai Tây đã ngủ. Tình hình mỗi ngày có vẻ khả quan. Mẹ đắp chăn, lót gối ôm xung quanh để nửa đêm Khoai Tây giật mình nghĩ mẹ còn bên cạnh, rồi mở quạt xa xa cho thoáng khí. Kiểm tra xong một lượt, mẹ đứng lặng hồi lâu ngắm "cục cưng" của mình.
Ừ, Khoai Tây của mẹ mau lớn thật, thoắt cái đã 4 tuổi. Rồi nay mai con sẽ xa dần vòng tay mẹ. Một thoáng chạnh lòng. Ước gì Khoai Tây mãi bé bỏng như lúc còn nằm nôi, để mẹ ngày đêm được ôm ấp, vỗ về thoả sức. Đấy, giờ mới biết đâu phải chỉ riêng Khoai Tây quen hơi mẹ, mà chính mẹ cũng "nghiện" con thật rồi Khoai Tây ơi!
Theo mevabe