Suốt tuần nay, mình từ một bà mẹ dịu dàng đã trở thành "ác phụ", mặt cau có, miệng gầm ghè và luôn thường trực câu: "Nói không nghe mẹ cho ăn đòn bây giờ!".
Bi - Bon của mẹ rất nghịch và hóm.
Gần một tuần nay, kể từ ngày ôsin nghỉ phép và chồng đi công tác, mình thực sự buồn. Vì trong suốt thời gian ấy, mình từ một bà mẹ dịu dàng, ít khi đánh con đã trở thành "ác phụ", mặt cau có, miệng thì gầm ghè và luôn thường trực câu: "Nói không nghe mẹ cho ăn đòn bây giờ". Hừm, chả nhẽ mình lại bó tay trước hai thằng nhãi con đấy. Để mẹ ủ mưu đã, không thể chùn tay được.
Mà kể ra thì cũng ức không chịu được. Kể từ ngày biết có quý tử sinh đôi, mẹ đã đọc hết loạt các loại sách dạy con thông minh và ngoan ngoãn, từ "Con phải đến Havard học kinh tế", "Làm gì với trẻ hiếu động"... đến "Chế độ dinh dưỡng cho con", "10 bí quyết nuôi con khỏe"... Đủ cả.
Vậy kết quả thì sao nhỉ: Hai quý tử của mẹ về cơ bản thì tý nữa là rơi vào bảng suy dinh dưỡng, suốt ngày ho hen kèn cử. Bố mẹ đã kết luận: "Vợ chồng mình nuôi Bi, Bon như nuôi đá hộc, chả thấy lớn tẹo nào".
Còn cái sự dạy dỗ của mẹ mới muôn trùng vất vả làm sao. Tất nhiên, mẹ chả muốn tẩn con tẹo nào (vì đấy là việc của bố). Nhưng thật là đau khổ, mẹ càng dịu dàng thì con càng không sợ. Kết quả là nhà chỉ yên ổn, mà thực ra là mẹ chỉ được yên ổn, khi có bố ở nhà (tất nhiên là ba bố con cũng "đánh đập" nhau tơi bời mới có cái mùa xuân ấy).
Vì thế, mẹ càng nghĩ càng uất ức. Mẹ dù sao cũng làm về giáo dục, ngày nào cũng lải nhải bàn chuyện cải cách, nâng cao chất lượng dạy và học, với hy vọng đưa nền giáo dục nước nhà ngày một tiến xa, hội nhập với thế giới. Ặc ặc, vậy mà lại bó tay trước hai thẵng nhãi nhép này hả?
Nhưng trước tiên, mẹ đã cau có bảo bố rằng, cố mà kiếm tiền cho con học trường quốc tế, chứ học ở trường làng, nghịch như giặc thế này, kiểu gì Bi Bon cũng "xứng danh anh hùng" xã hội đen mất. Hu hu, có nhẽ nào "dao sắc không gọt được chuôi"?
Đinh Lan's Blog
Theo VnExpress