|
Ảnh: Na Sơn |
Chú heo vàng "nguyên con" rớt cái rụp vô nhà tui. Nói "rớt" là bởi vợ chồng tui làm đám cưới, rồi tuần tự có bầu, sanh em bé trong năm heo vàng, không ép uổng tính toán chi. Từ lúc có thai, rồi biết sinh bé trai, ai gặp cũng khen hên dữ, khéo chọn năm sinh quý tử.
Nghe thiên hạ nói riết... cũng khoái. Biết bao người ngóng hoài không được, mình không mong thì lại có con số dzách.
Cái hên chưa biết mặt mũi sao, mà đã thấy mình như "giữa muôn trùng vây" của cái cực vậy đó. Màn mở đầu là khám thai, sinh nở. Đâu đâu cũng thấy đầy nhóc bà bầu cùng đức lang quân của các bà, mặt mũi xượi rượi vì hết chờ tới đợi. Bác sĩ khám lẹ như cơn gió lướt qua, y tá thì khỏi nói, khỏi cần giao tiếp, khỏi kêu thai phụ đứng ngồi, cởi đồ bỏ dép, tất thảy xài ngón tay trỏ gảy tới gảy lui. Bỏ phòng khám lớn, qua phòng khám nhỏ cũng phải chịu trận y chang.
Tới bữa sanh, "bà đỡ ruột" mối mai từ bạn bè đồng nghiệp, nụ cười "hàm răng platium" của bả bữa đó cũng biến đâu mất tiêu, phân bua: "Ráng nha em, con khoẻ mẹ khoẻ là tốt rồi, đừng quan tâm người ta thân thiện này nọ". Trước khi sanh, đăng ký một mẹ một con một giường đàng hoàng, vậy mà lúc ôm con rời khỏi phòng sanh, hơn ba chục sản phụ ở trong phòng có 14 cái giường, chưa tính người nhà thăm nuôi. Biết sao giờ, ai biểu chọn năm heo vàng sinh quý tử, sản phụ nằm kế bên an ủi vậy đó.
Rồi tiếp tục lãnh đủ những lần đưa heo vàng đi chích ngừa, khám định kỳ. Bữa chờ tới lượt thì hết giờ khám, bữa tới sớm thì bác sĩ kêu thuốc chích chưa về kịp.
Qua nhiêu đó cơn bĩ cực tưởng rồi cũng tới kỳ thái lai. Ai dè, qua cơn bĩ cực lại tới... bĩ cực cơn. Tính con tới 22 tháng mới cho đi nhà trẻ, 18 tháng lo kiếm chỗ. Vậy mà gõ cửa trường công tư, quanh nhà chừng hai cây số đều được trả lời hết chỗ qua cả... năm sau luôn. Vợ chồng quạu quọ qua lại, trách nhau có đứa con sao lo chuyện học hành chểnh mảng quá vậy. Vài bữa sau, báo chí la rần trời, té ra cũng tại heo vàng tới tuổi làm trường mầm non khắp nơi quá tải.
Đâu còn cách nào khác, giờ hai vợ chồng chia nhau sáng chiều xách xe chạy vòng vòng qua "lô cốt", nước ngập, kẹt xe đưa đón con đi học. Để đưa con tới trường đúng giờ thì mẹ phải bỏ đi chợ, cơm nước. Ba đón con chiều thì phải cúp giờ làm cả tiếng đồng hồ. Xoay cách nào cũng bữa thiếu bữa hụt, nhà cửa hục hặc từa lưa. Được ít bữa, cả nhà đuối quá chừng. Hết cách, vợ chồng ghi đại tên con vô "danh sách chờ" mấy trường gần nhà, hy vọng bé nào đó dời nhà chuyển trường thì con mình vô thế chỗ.
Kinh nghiệm đau thương từ vụ xin con vô mầm non, giờ lo con mai mốt vô lớp một, học thêm, học phụ đạo ở đâu, chỗ nào đã được bài binh bố trận, cả nhà tui tựa như vận động viên lúc nào cũng ở tư thế ngóng trọng tài bóp cò súng hiệu kêu cái đùng là xuất phát, mà không biết có cán đích không nữa. Cái sự heo vàng quý tử nhà tui cực vậy đó.
Mai Hương, quận 12, TP.HCM - Theo SGTT