Một hôm, con nhìn thấy trong kho một trái dưa hấu - hôm trước con đòi trồng nhưng mẹ nói chưa đủ "level". Con hỏi mẹ thì mẹ vô tư bảo là mẹ "hái trộm". Con buồn rầu trách tại sao mẹ làm vậy, người ta sẽ rất giận. Mẹ vội nói tất nhiên hái trộm là điều xấu, nhưng đó là ngoài đời, còn đây chỉ là trò chơi thôi, rằng thỉnh thoảng những người khác cũng hái trộm ở vườn mẹ cho vui và mẹ không hề giận. Rằng những người làm ra game đã cho phép hái trộm, bằng cớ là họ đã tạo ra chiếc găng tay.
Con chỉ vào màn hình và phẫn nộ nói:
- Mẹ thấy không, chiếc găng tay của mình màu nâu vì hái ở vườn mình là điều tốt, còn găng tay này màu đen vì hái ở vườn người ta là điều xấu. Người ta đã tô màu đen để nhắc nhở mẹ đó là điều xấu mà mẹ vẫn quên.
Ba nghe hai mẹ con trò chuyện, và nhận ra lý lẽ của mẹ là... bế tắc. Ba liền lên tiếng ủng hộ con và nháy mắt với mẹ, mẹ buồn bã xuống giọng:
- Mẹ xin lỗi con, mẹ đã sai rồi.
Mẹ hứa với con từ nay về sau không bao giờ mẹ hái trộm nữa, kể cả trong game.
Con cười toe và nói:
- Thật ra nếu mẹ thích thì mẹ có thể xin, rồi người ta sẽ tặng mẹ một trái. Game là một ví dụ so với ngoài đời mà mẹ.
Khi con đã ngủ, mẹ thì thầm với ba rằng, đáng lẽ mẹ phải là người nói với con "game là một ví dụ" chứ không phải ngược lại. Vậy là thêm một lần ba mẹ phải học lại từ con.
Theo SGTT