Bạn có dám chắc rằng, tình cảm mà bạn dành cho các con là không thiên vị? Hãy nghe lời tâm sự rất thật lòng của một bà mẹ dưới đây. Và biết đâu, bạn sẽ nhìn thấy được một phần của mình trong đó.
Tôi đã luôn tin rằng, tình yêu của mình dành cho các con là vô điều kiện và không bao giờ phân biệt đứa nọ với đứa kia, kể cả khi tôi sinh ra hẳn một "đội bóng". Vậy mà tôi đã lầm. Khi đứa con đầu lòng ra đời, tôi gắn bó với nó bằng tình yêu thương bản năng của một người mẹ, chăm sóc, lo lắng cho con mỗi ngày, hạnh phúc, mãn nguyện khi nhìn thấy nụ cười thật tươi của "thiên thần nhỏ".
Đến lần thứ hai sinh con, bỗng dưng tôi lại có cảm giác... hơi khác so với lần đầu. Cho đến giờ, tôi buộc phải dũng cảm thừa nhận điều đó. Thực sự, tôi không hề cố tình thiên vị hay ghét bỏ đứa nào, đó chỉ là những cảm giác khó rất khó lý giải. Điều "tồi tệ" chỉ xuất hiện khi bọn trẻ đang lớn dần lên từng ngày.
Đừng bao giờ đối xử không công bằng với con trẻ
Một điều có thể nhận thấy được dễ dàng là cả hai đứa trẻ đều khác hẳn nhau về tính cách. Đứa lớn ngoan ngoãn, dễ bảo trong khi cô em gái của nó lại luôn mè nheo, khóc lóc và rên rỉ suốt ngày. Có lẽ chính điều ấy đã vô tình khiến cho tình cảm trong tôi thay đổi.
Từ tình cảm thiên lệch...
Một ngày nọ, cả hai vợ chồng tôi cùng nhau ngồi nhà và xem một bộ phim có tên "Meet Joe Beack". Trong phim có một cảnh đặc biệt cứ khiến tôi nhớ mãi: Một cô con gái (lúc ấy đã trưởng thành) bỗng dưng nói với người cha của cô rằng, từ lâu, cô ấy đã nhận ra được tình cảm của cha luôn dành nhiều ưu ái hơn cho người em gái của mình. Cô thừa nhận rằng mình đã từng có những cảm giác rất ghen tị hay khó chịu. Tuy nhiên, những kí ức ấy, giờ đây đang được xóa sạch.
Tôi chợt giật mình. Tôi thấy mình đã là một người mẹ rất tệ. Chồng tôi đã nhận thấy sự thiên lệch của tôi qua thái độ với các con mỗi ngày, từ giọng nói, từ nụ cười, từ cả những cái ôm. Khi tôi vỗ về con gái thứ hai, anh cảm nhận được ngay những âu yếm đó dường như "kém sinh động" hơn khi so với anh của bé.
Đến những thay đổi
Thành thực mà nói, tôi đã nhiều lần khuyến khích con gái noi theo tấm gương của anh trai mình để trở thành "bản sao" của anh. Nhưng tôi không làm được điều đó. Cô con gái út vẫn bướng bỉnh và cứng đầu, luôn thích chống đối các "mệnh lệnh" của bố mẹ.
Tôi không thay đổi được con gái mình, điều đó dường như chỉ làm cho mọi việc tệ hơn mà thôi. Và con gái dường như cảm nhận được sự thiên vị ấy và luôn tỏ ra ghen tị với anh trai mình.
Và tôi đã làm gì?
- Tôi xem xét lại và có những nhận thức đúng đắn về con gái mình.
- Dành nhiều thời gian chỉ để ở riêng với cô bé. Kỳ lạ thay, khi không có sự xuất hiện của con trai, tôi bỗng phát hiện ra nhiều điều rất dễ thương ở cô con gái út mà trước đây tôi đã vô tình không để ý.
- Chấp nhận và coi con gái như một cá thể độc lập có những tính cách riêng, có những suy nghĩ riêng và có cả những mặt xấu, mặt tốt giống y như bất cứ đứa trẻ nào trên đời.
Có những khoảnh khắc, tôi đã tự hỏi rằng, tại sao cậu con trai luôn vui vẻ, hòa đồng và thân thiện trong khi con gái út lại hơi khó gần và gây cho người khác cảm giác... dễ ghét? Một phần, đó chính là tính cách sẵn có của mỗi đứa trẻ, nhưng nguyên nhân sâu xa khác lại do những ảnh hưởng từ phía gia đình, người thân tác động lên chúng.
Tôi không thể làm lại quá khứ, không thể phủ nhận được những "sai lầm" của mình trước kia, nhưng không có gì là quá muộn. Tôi sẽ phải thay đổi, sẽ phải hướng đến sự công bằng trước những đứa trẻ, sẽ yêu thương chúng, sẽ chăm lo cho chúng đầy đủ hơn.
Tình yêu thương, không phải là một đặc ân, không phải là sự ban thưởng mà là những gì xuất phát từ chính trái tim của mỗi người, đặc biệt là trái tim người mẹ.
Theo Tin Tức