Sơri à, công việc viết lách vốn là sở trường của mẹ nhưng viết về con sao mà khó quá! Hay là tại vì mỗi lần nghĩ về con cảm xúc trong mẹ cứ ngập tràn nên không thể cất bút...
Mẹ mang bầu con thật tình cờ, nằm ngoài kế hoạch vì ba mẹ vẫn còn quá trẻ. Mẹ vừa vào làm công ty mới, biết bao dự định còn ở phía trước. Nhưng "con cái là lộc trời cho", mẹ xin cảm ơn trời phật đã mang con đến cho mẹ, cho dù vì có bầu con mẹ bị mất công việc mà nhiều người mơ ước. Cha mẹ gọi con là Sơri vì khi mẹ bắt đầu mang thai con cũng là khi cây sơri trồng trước nhà bao năm bỗng ra hoa, kết trái.
Lúc mẹ có bầu, hai bên nội ngoại và bạn bè đều mong con sinh ra với khuôn mặt xinh xắn của mẹ, làn da trắng và vóc dáng cao ráo của ba. Nhưng hóa ra... ngược lại. Con càng lớn càng giống ba như đúc, lại giống mẹ ở cái tạng tròn ủm. Ngày xưa người ta gọi mẹ là hạt mít, bây giờ mẹ ẵm con ra ngoài đường ai cũng gọi là Mít con. Nhưng với ba mẹ, con đẹp quá đỗi! Con là thiên thần, là biết bao hạnh phúc đắm say của ba mẹ. Ba mẹ là những fan trung thành cuồng nhiệt của con.
Mỗi lần nhìn con cười nhe bốn cái răng, hôn vào đôi má phính nũng nịu của con hay cầm bàn tay mũm mĩm của con, ba mẹ mới biết hạnh phúc là đây, lẽ sống là đây, tất cả tiền bạc, của cải trên đời chỉ là phù du hư ảo. Kể từ khi có con, mẹ mới hiểu thế nào là hạnh phúc khi thấy dòng máu của mình được tái sinh trong một hình hài khác.
Sơri, mẹ thương con hơn bội phần vì con còn nhỏ mà biết nghe lời. Mới hơn 10 tháng tuổi mà con đã biết tỏ thái độ, biết đùa vui, biết giận dỗi. Thương con nhất là khi tròn 9 tháng tuổi con phải cai sữa vì mẹ bị viêm tuyến sữa. Ai cũng nghĩ là khó lắm đây vì bình thường con rất ham bú. Từ lúc sinh con sữa mẹ tràn trề, con nào có biết đến bú bình. Thế mà chỉ cần một đêm là con thôi không đòi bú nữa. Dường như con biết mẹ không thể cho con bú được nữa, con vẫn đòi mẹ, rúc vào lòng mẹ, nhưng cặp mắt con nhìn mẹ làm mẹ muốn khóc quá chừng. Ai cũng nói cặp mắt con thật lạ, trong veo, to tròn, đầy cảm xúc.
Mỗi sáng, nếu may con còn ngủ thì mẹ rón rén đi làm. Nhưng nếu hôm nào con dậy sớm thì đúng là mẹ không nỡ bước đi. Con bám chặt lấy mẹ, người khác gỡ ra con không khóc mà chỉ nhìn mẹ cho đến khi ba chở mẹ đi khuất ngõ, khiến mẹ như đứt từng khúc ruột. Đi làm nhưng tâm trí và trái tim của mẹ thì bỏ lại ở nhà, quanh quẩn bên con, con yêu của mẹ!
Nhưng mẹ thương con nhất là gì, con có biết không? Là vì con đã giúp mẹ trưởng thành, con đã cho mẹ biết thế nào là hạnh phúc được làm vợ, làm mẹ, cho mẹ biết thế nào là hi sinh. Từ ngày có con, mẹ mới thấm thía câu "Nước mắt chảy xuôi", mới biết thương ông bà ngoại, mới hiểu công lao dưỡng dục sinh thành một đứa con từ hình hài nhỏ xíu cho tới lúc lớn khôn. Mẹ cũng đã được biết thế nào là nỗi lo lắng, nỗi đau xé ruột xé gan khi con bệnh con đau, để rồi thầm trách mình ngày xưa toàn giả vờ bệnh để nhõng nhẽo ông bà ngoại.
Từ ngày có con, mẹ biết sống "người" hơn, biết thông cảm với nỗi đau của người khác, biết đắng lòng với những số phận trẻ thơ hẩm hiu. Mẹ yêu ba vô cùng nên khi nhìn thấy con lớn lên với hình hài giống ba như tạc, tình cảm của ba mẹ lại càng khắng khít bền lâu. Có con là mẹ biết làm gì cũng phải nghĩ suy, nhìn trước ngó sau, đối nhân xử thế làm sao để "để đức cho con".
Sơri, còn chưa đầy hai tháng nữa là con tròn năm. Mẹ mong con lớn lên từng ngày lại vừa muốn con bé mãi. Mỗi ngày trôi qua với ba mẹ là một ngày hạnh phúc, mẹ muốn lưu giự từng giây từng phút hình ảnh sinh động của con. Vài dòng viết cho con cũng là món quà đầu tiên để mừng sinh nhật con, Sơri yêu dấu của ba mẹ!
Tháng 3-2009
Theo Tuổi Trẻ