Trường mầm non giờ tan học thật nhộn nhịp. Người bận rộn nhất, mệt nhất không phải là ba, mẹ, hay các cô giữ trẻ mà là chú bảo vệ – người gác cổng của trường
Sân trường không rộng lắm nên vấn đề nhức đầu nhất là... chỗ để xe. Nhưng may mắn thay, phụ huynh các bé chẳng bao giờ phiền hà gì về việc ấy cả, bởi sự nhức đầu kia đã chuyển sang... người gác cổng.
Khi các ông bố, bà mẹ đến thì chỉ việc dựng xe ở sân trường là chú ấy đã nhanh nhẹn đến bảo: “Anh (chị) cứ để đó!” rồi thoăn thoắt dẫn từng chiếc xe sắp thành từng hàng ngay ngắn. Cứ thế, ngày nắng cũng như ngày mưa, sảnh trước của trường bao giờ cũng trật tự, ngăn nắp với đủ các loại xe gắn máy. Rồi khi phụ huynh vừa lỉnh kỉnh đồ đạc vừa dắt các bé từ phòng học xuống sân trường, thể nào cũng đã thấy xe mình được dắt ra, trở đầu, sẵn sàng để xuất phát. Không biết người gác cổng ấy làm cách nào mà có thể nhớ hết từng xe của mỗi người? Chỉ biết một điều, người gác cổng ấy bao giờ cũng giữ nụ cười ấm áp, ánh mắt ân cần, thế nên, không kém gì các cô, họ cũng nhận được cái vẫy tay, những chiếc hôn nồng nhiệt chào tạm biệt của các bé. Và tất nhiên, kèm theo cả lời cảm ơn của các ông bố, bà mẹ. Còn gì hài lòng hơn, khi một buổi chiều tan tầm với bao mệt nhọc, lại chưa được nghe tiếng bi bô của con thì đã nhận được sự phục vụ chu đáo, ân cần từ ngay cổng trường.
Gần đến Tết Trung thu, bố mẹ cô bé nọ chuẩn bị vài phần bánh để biếu các cô giáo. Bố mẹ bảo đó chỉ là chút quà nhỏ để tỏ lòng biết ơn các cô đã chăm sóc và dạy dỗ bé. Cô bé gần 5 tuổi cứ chạy qua chạy lại sờ vào các hộp quà màu đỏ chót, giọng đầy hào hứng: Này, đây là quà của cô K nhé! Còn đây là quà của cô N! Bảo mẫu T là phần này... Chợt giọng bé lảnh lót: “Mẹ ơi! Còn thiếu!”, “Thiếu gì nữa con?”, “Thiếu quà cho chú bảo vệ!”. Bố mẹ cô bé nhìn nhau mỉm cười. Người bố xoa đầu con gái: “Con đếm lại xem nào!”. À, thì ra có một phần quà nằm khuất, cô bé chưa kịp nhìn thấy.
Rồi Trung thu đến. Trường vui như hội. Người gác cổng vẫn giữ nụ cười ấy, ánh mắt ấy và không quên kèm theo lời chúc các cô, cậu nhỏ chơi Trung thu thật vui. “Chú nhớ ăn bánh trung thu cho khỏe! Để đuổi trộm và dắt xe giùm ba mẹ con!”. Nhớ lại lời cô bé, người gác cổng bật cười. Những hộp bánh trung thu như đang nhảy múa. Niềm vui của người gác cổng không phải là những giỏ quà kia, mà là một điều gì đó thật diệu kỳ đang len lỏi trong lòng khi biết rất nhiều phụ huynh cùng các cô, cậu bé đã nhớ đến mình.
Theo Người Lao Động