Buổi tối, bé Hà mang bài tập thủ công ra loay hoay làm một lúc không được, quay sang nhờ bố mẹ làm giúp.
Lý do bé đưa ra là nếu làm xấu, sẽ bị điểm kém. Anh Bình nhanh tay định chạy lại làm giúp con, chị Nguyệt vội ngăn lại. “Anh đừng làm cho con vội, hãy hướng dẫn con cách làm thôi”.
Anh vội gạt đi: “Thôi, để anh làm cho nó nhanh, rồi còn đi ngủ, hướng dẫn thì đến bao giờ”.
- Anh làm thế lần sau làm sao con tự làm được. Hay để em hướng dẫn con cho.
Vừa nói chị vừa đi lại chỗ bé Hà. Vừa hướng dẫn con làm, chị vừa thủ thỉ: Không phải bố mẹ không muốn con được điểm tốt đâu. Nhưng con có thích tự mình làm ra sản phẩm này không, sẽ rất hay đấy. Ngày mẹ còn nhỏ, mẹ cũng hay bắt chước bà đan, móc, khâu túi. Mẹ nhớ mẹ khâu được một cái túi đựng đồ, nhìn rất là xấu nhưng bà không hề chê, bà bảo mẹ làm giỏi lắm và vẫn để mẹ mang cái túi ấy đi học. Sau mấy ngày bà mới bảo: “Con giỏi lắm,đã tự làm được túi cho mình. Nhưng cái túi này con mang đi học không hợp lắm, để mẹ đổi cho cái khác”. Thế là mẹ cất cái túi ấy đi làm kỷ niệm và giữ đến tận bây giờ đấy. Cũng nhờ bà khuyến khích mà mẹ tự khâu được những chỗ sứt chỉ ở quần áo của mình, tự biết đan, may quần áo cho búp bê... Và cũng nhờ thế mà giờ mẹ mới biết chút ít về nữ công gia chánh để chăm sóc bố con con đấy. Con có thích như vậy không?.
Bé Hà vui lắm, dưới sự hướng dẫn của mẹ, bé đã hoàn thành bài tập của mình. Dù nó không hoàn hảo nhưng bé rất thích vì do chính tay mình làm ra. Bé níu cổ mẹ nói: “Lần sau mẹ dạy con làm nhiều thứ đẹp nữa mẹ nhé, như bà ngoại đã dạy mẹ ấy”. Anh Bình nhìn hai mẹ con mỉm cười hài lòng. Đúng là bố mẹ không thể lúc nào cũng theo sát để giúp con được, nên tập cho bé cách tự lập ngay từ những việc làm nhỏ nhất.
( Theo KTĐT )