Khi tôi mới được 35 ngày tuổi đã phải đi nhà trẻ cho mẹ còn đi làm. Hồi ấy là những năm 60 của thế kỷ trước. Đến giờ mà mẹ tôi vẫn còn nhớ như in những ngày gian nan đó và thường kể lại với giọng đầy thương cảm.
Nhà trẻ là nhà trẻ của cơ quan, do một bà bảo mẫu trông nom tất cả. Đi nhà trẻ được mấy ngày, tôi khóc đến nỗi rách toét cả khóe mắt, y tế cơ quan thấy thế ái ngại quá, liền cho mẹ nghỉ làm 3 ngày để đi chữa mắt cho con. Rồi có lần mẹ tranh thủ tý giờ của nhà nước lén đến thăm con gái, thấy con đang lầy lội nằm trên đống...xin lỗi các bạn. Bà bảo mẫu thì đang bận với bao nhiêu đứa trẻ khác. Đi làm thì không được nghỉ, xót xa con thì quá bé, cuối cùng mẹ phải cử anh cả (hơn tôi 5 tuổi) đến nhà trẻ cùng trông em. Thật là “nhất cử lưỡng tiện”: bà bảo mẫu trông anh của tôi, anh tôi thì trông tôi. Hoan hô sáng kiến vĩ đại của mẹ. Hồi đó tôi còn bé, chẳng biết gì hết, có biết thì cũng may quá, quên hết cả rồi.
Nghe tin bộ trưởng bộ GD quyết định cho các trường mầm non nhận trẻ từ 3 tháng tuổi, tôi, một giáo viên mầm non rụng rời chân tay vì lo sợ. Làm sao trông nom nổi các bé tí tẹo như thế với yêu cầu cao ngất của các thượng đế bây giờ. Tôi con lớn rồi, chẳng nhớ đã trông nom, cho ăn cho uống chúng như thế nào nữa. Nếu trông theo kiểu tôi đi nhà trẻ ngày xưa thì tôi quả là không đủ can đảm làm thế.
Quyết định cứ quyết định, thực thi hay không còn là chuyện của các...nghị định, thông tư.
Hoàng Vi
mamnon.com