Cảm xúc mầm non
   Hãy yêu con khi còn có thể
 
Bé Ben... - Ảnh do tác giả cung cấp
Hôm qua, mẹ nghe tiếng người đàn ông hàng xóm nói với vợ: “Em lấy cái que cho anh, để anh xử nó cho!”, tiếp đó là tiếng một bé trai khóc ré lên. Nghe tiếng cậu bé đó khóc, mẹ nhói trong lòng vì thương nó quá. Sao lại có người cha nói với con như thế, trong khi mẹ đây, chỉ thèm được ôm con vào lòng mà có được đâu?

Mẹ vẫn thường nghe tiếng cậu bé đó khóc ré vì bị la mắng, quát nạt… Chẳng rõ đó là lời đe nẹt suông vì đứa con bướng bỉnh hay người cha đó đánh con thật? Mà sao mẹ lại nhạy cảm như vậy? Bởi đó chỉ là những âm điệu của một cuộc sống bình thường, khi các ông bố bà mẹ đều yên tâm vì con mình vẫn mạnh khỏe.

Rồi, những tiếng gọi thỏ thẻ “Mẹ ơi!”của nhiều đứa bé hàng xóm khác vẫn vang lên mỗi ngày bên tai mẹ. Thật hạnh phúc cho người mẹ nào được nghe tiếng con gọi như vậy. Đó cũng là cuộc sống. Cuộc sống mà họ có thể nắm, bắt, sờ, nắm… trong tay hơi ấm của con họ. Còn mẹ đây? Làm sao mẹ quên cái cảm giác giá lạnh khi mẹ áp mặt vào thân thể bé bỏng của con - vào cái ngày mà con ngủ yên mãi mãi?

Khi mẹ lần giở xấp giấy khai sinh của con, mẹ nhớ lại sự mau mắn của cha con ngày ấy. Và bây giờ, tên của con vẫn còn nằm trong sổ hộ khẩu. Gia đình mình có 4 người, với hai đứa con mà mẹ vẫn mơ ước từ khi còn rất trẻ. Cha con không muốn nhắc đến việc khai tử cho con. Tận thâm tâm, mẹ biết chắc đó là nỗi đau mà cha con không muốn đối diện.

Mẹ vẫn gõ tên con mỗi ngày, trên Yahoo, trên Gmail. Thật khó chấp nhận rằng cậu bé mang cái tên đẹp như vậy (được đặt bằng sự yêu thương của anh hai, khi ấy 13 tuổi) đã không còn trên đời này nữa. Thật khó mà chấp nhận rằng Dr. Ben kiên cường đầy sức sống trên giường bệnh của NUH ngày nào giờ đây không còn có thể chạy nhảy hay rộn rã tưng bừng vì được trở về nhà nữa.
Ben của mẹ. Con từng là thiên thần dưới chân mẹ mỗi ngày. Khi con luôn chờ đợi mẹ trở về và ở bên cạnh con. Khi con tò mò nhìn thấy việc mẹ đang làm và nói “Mẹ ơi, để Ben giúp cho mẹ một tay”. Bây giờ con vẫn là thiên thần, nhưng chỉ là một thiên thần qua ảnh. Không còn đâu dáng dấp nhanh nhẹn mà mẹ có thể ôm vào lòng và tha hồ nựng, tha hồ cù ki. Ánh mắt, nụ cười, tiếng con nói… tất cả chỉ còn vang vang trong trí nhớ của mẹ, trong nỗi nhớ thương con ngập tràn tim mẹ.

Khi không còn con, mẹ mới biết mình đã mất đi điều gì. Cảm giác mất mát đó thật là kinh khủng khi giờ đây mẹ chỉ thèm được con lăn xả vào lòng và “làm phiền mẹ quá” như mẹ vẫn thường càu nhàu…

Khi mẹ nhìn những đứa trẻ khác chạy nhảy trong hành lang, mẹ tự hỏi con sẽ như thế nào khi có mặt ở đây? Thằng bé của mẹ không bao giờ muốn thua kém một ai, thế mà vì kém sức khỏe mà con mãi mãi không bao giờ có mặt ở đây, trong mơ ước của mẹ. Căn nhà của mẹ mãi mãi sẽ không có ký ức về con, chỉ có hiện tại là bức di ảnh của con, với cái miệng dẩu ra quen thuộc, với đôi mắt tròn đen và hàng mi dài cong vút biết chớp làm duyên khi nghe ai đó khen mình…

Mỗi lần nghe ai đó nhắc đến tên con, mẹ chỉ muốn mình tan biến đi mãi mãi, để không còn nhận lấy những ánh nhìn thương cảm, những lời thì thầm về một bà mẹ tội nghiệp… Khi mẹ mua thực phẩm trong siêu thị, mẹ tưởng như ngày vẫn còn bên Singapore, mẹ vẫn cố chất đầy túi để đổi lấy sự chờ đợi háo hức của con. Và khi đối diện cùng sự thật rằng sẽ chẳng còn Ben chờ mẹ trước cửa, thật mẹ chỉ muốn quăng ném đi tất cả!

Con đã đem cả nguồn sinh lực của mẹ theo cùng con. Mẹ như đã đánh mất chính mình. Bởi con chính là một phần của mẹ. Đứa trẻ trong mẹ chính là con.

Bây giờ mẹ chỉ còn có thể gặp con trong những giấc mơ. Mẹ chỉ còn có thế. Ben giờ đã là quá khứ của mẹ. Và mẹ, còn phải sống với hiện tại của mình.

Hai ngày nữa là sinh nhật 18 tuổi của anh con. 18 năm - một cột mốc quan trọng của đời người, mẹ phải lau nước mắt để mỉm cười chúc mừng anh con. Sự ra đi của con đã khiến tuổi 18 của anh con không còn sự vô tư nữa. Anh con đã biết thế nào là mất mát, thế nào là sự bất lực khi nhìn thấy em trai phải vật vã một mình. Hai anh em con không còn ngồi chơi bên nhau. Nhưng mẹ tin Ben không xa rời mẹ và anh, không xa rời những người thân vẫn thương nhớ con như dì Mai.

Dì Mai vẫn chăm chút mộ của con hàng ngày, như hôm qua dì đã thức đến nửa đêm để kết hàng chữ “Yêu Ben” bằng hoa lan trắng đặt trên mộ con sáng sớm nay. Vào mỗi đêm, dì vẫn lặng lẽ thức dậy để kịp thay một ngọn nến khác trên bàn thờ để di ảnh con. Cha con vẫn nhìn thấy con trong hình hài những đứa trẻ khác, trong nỗi ân hận vì đã không yêu con hết lòng như con đã yêu ông ấy. Và với anh hai, Ben luôn là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời. Anh hai sẽ học luôn phần của Ben và yêu thương cha mẹ nhiều hơn, vì thêm cả phần Ben nữa…

Và Ben ơi, con đã cháy hết cả cuộc đời mình trong một thời gian ngắn ngủi để truyền cho mọi người thông điệp: “Hãy yêu quý những đứa trẻ của mình. Bằng mọi cách. Bằng mọi sự thể hiện. Hãy cho chúng cả thời gian và không gian của bạn, mau lên, khi bạn vẫn còn nhìn thấy chúng trước mắt và có thể ôm chúng vào lòng…”.

Mẹ yêu con, mãi mãi.

( Thủy Nguyên - Tuổi Trẻ )
 In Trang này     Email Trang này Chia sẻ lên Facebook

Bình luận:

Nhận xét của bạn:

Tiêu đề:
Nội dung:


Các bài đã đăng :
 Tí chuẩn bị nghỉ hè! (30/5)
 Con tôi sẽ phải học thêm trước khi vào lớp một (30/5)
 Năm phút (29/5)
 Hãy tha lỗi cho bố, con trai nhé (29/5)
 Cu Bin làm cô giáo (28/5)
 Nhật ký đầu đời (27/5)
 Từ lời “cầu cứu” của đứa cháu (27/5)
 "Tại sao mẹ yêu con?" (26/5)
 'Con sẽ lấy bạn Sơn Tùng' (26/5)
 Con heo đất (23/5)
Đăng nhập:
Mật khẩu:
Đăng kí tài khoản
nhac thieu nhi truyen thieu nhi
giáo án mầm non kheo tay



Truy cập:
http://www.mamnon.com
Công Ty Cổ Phần Mạng Trực Tuyến VietSin
Trung Tâm CNTT Giáo Dục Mầm Non
QTSC Building 3, Công viên Phần mềm Quang Trung, P. Tân Chánh Hiệp, Q.12, Tp. Hồ Chí Minh
Điện thoại: (028).37150256
Số giấy phép: 62/GP-BC, cấp ngày: 09/02/2007. ® Ghi rõ nguồn "mamnon.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này. Mamnon Portal 5.0 - Bản quyền của công ty Vsionglobal
Số GCNĐKKD: 0303148799, Ngày cấp 19/12/2003 do Sở kế hoạch và đầu tư Tp. Hồ Chí Minh cấp. Email: mamnon@vsionglobal.com
code vyng magicbox 120x600 bjn ph?i