Mẹ ốm
U ốm nằm nhà
Không ra đồng được
U đắp kín chăn
Mặt quay vào vách
Em vẫn đi học
Đường xa càng xa
Người em ở lớp
Lòng em ở nhà
Buổi học dài quá
Mãi mới trống về
Em vội ra trước
Bỏ cả bạn bè
Em mới đến cửa
Đã gọi: “ U ơi”
U cố quay lại
Nhìn em mỉm cười
Củi lửa nhóm rồi
Nấu nồi cháo trắng
Đập trứng bỏ hành
U ăn ngon lắm.
Ghét cái bệnh tật
Làm u mệt người
Đừng ai ốm cả
Là vui nhất đời !
( Trích bài thơ cùng tên của Phạm Hổ)