Bao công sức bỏ ra để giảng cho con, thằng bé vẫn "con không nhớ", "con không biết" khiến tôi không thể bình tĩnh.
Những ai từng tiếp xúc với tôi đều có chung một nhận xét rằng tôi là một người vô cùng nóng tính và có phần cầu toàn về tất cả mọi thứ. Ngay cả chính bản thân tôi cũng ý thức rõ được tính cách có phần không được tốt đẹp lắm của mình, nhưng biết làm sao được khi tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình có bố mẹ cũng là những người như vậy. Bạn bè tôi luôn hi vọng lúc lập gia đình và có con thì phần nóng nảy trong con người tôi sẽ nguội bớt, nhưng có lẽ tôi đã làm họ thất vọng.
Khi có con, tôi không cho phép mình được lơ là hay mềm lòng trước mặt con. "Thương cho roi cho vọt" là khẩu hiệu nuôi và chăm con của tôi. Các mẹ đừng vội trách tôi là một người mẹ "ác độc", không ai dạy con mà chưa một lần đánh mắng con cả và đương nhiên tôi không phải trường hợp ngoại lệ, thậm chí tôi còn quát mắng con rất nhiều. Tôi không ngần ngại mắng con, nhưng quan trọng là từ những lời la mắng đó con có thể trưởng thành và ngoan ngoãn hơn.
Con trai tôi năm nay học lớp 3, cháu không phải là một đứa nhanh nhảu lắm trong việc tiếp thu kiến thức, do đó thành tích của con không được như tôi mong đợi. Hồi con lớp 1, tôi cứ nghĩ là do con chưa quen với nề nếp học tập, đang được vui chơi thoải mái, giờ phải ngồi học bài thì chắc là một bỡ ngỡ với con. Thằng bé không chịu ngồi yên, không tập trung nghe mẹ dạy mà cứ quay ngang quay ngửa. Mẹ thì khản cổ để giảng cho con mà con thì nhất quyết không chịu chú tâm khiến tôi rất bực mình. Nóng tính cộng mất kiên nhẫn nên nhiều lần không kiềm chế được đã mạnh tay đánh cho con vài cái.
Tối nào tôi cũng phải phát mệt với công việc dạy học cho con (Ảnh minh họa)
Bị đánh, bị mắng thằng bé vừa khóc nức nở vừa ngồi chăm chú làm bài. Nhìn con khóc nhòe trang vở tôi cũng thương lắm nhưng biết làm sao được, không rèn nếp học cho con từ bé thì lên lớp hơn nữa sẽ không kịp. Con dù có khóc, dù có mệt cũng vẫn phải hoàn thành xong hết bài vở mới được đi ngủ. Những lúc như vậy, tôi không hề bỏ con một mình ngồi học, tối nào tôi cũng ngồi đợi con học xong mới đi ngủ.
Nhưng "giang sơn khó đổi, bản tính khó rời", tôi cứ nghĩ con biết sai mà cố gắng vậy mà cứ càng lên lớp trên con vẫn chứng nào tật nấy, không ăn đòn thì không chịu học. Điều này đôi khi khiến cho tôi rất bực bình và có phần chán nản về con. Mỗi tối tôi phải gác hết công việc của mình để có thời gian ngồi dạy con học, nhưng không hiểu nó giống tính ai mà lại mắc cái bệnh hay quên, cứ học trước quên sau.
Giờ kiến thức con học càng ngày càng nhiều mà con cứ cái đà học trước quên sau như vậy thì làm sao bằng bạn bằng bè được. Bao công sức bỏ ra để giảng cho con, trong khi con trả lại cho tôi là câu nói ngắn gọn "con không nhớ", "con không biết". Một ngày đi làm vất vả, tối về thì đánh lộn bài vở với con khiến tôi không thể bình tĩnh trước con, không đánh mắng con không xong.
Đi họp phụ huynh, nghe cô giáo nhận xét về con mà tôi cảm thấy xấu hổ. Con tiếp thu kém tôi chấp nhận, nhưng đằng này đến chuyện bài vở, chữ viết cũng bị cô giáo chê trách càng khiến cơn phẫn nỗ trong người tôi bùng phát. Đi làm đã mệt lại bị xấu hổ trước các vị phụ huynh khác khiến tôi không thể giữ nổi bình tĩnh trước con. Tôi nhớ hôm đó, tôi đã đánh cho con một trận đau, và cấm không con không được ăn cơm tối mà phải ngay lập tức vào ngồi bàn học chép phạt bài, đến khi nào mỏi tay mới được cho nghỉ.
Thằng bé biết mẹ đang giận thì khóc lóc rồi rối rít xin lỗi mẹ, sau đó chạy ngay về phòng học. Tôi đứng lặng mình nhìn còn, biết mình vừa rồi có quá tay với con nhưng cơn giận không cho tôi kịp suy nghĩ. Nóng tính cộng với sự cầu toàn khiến tôi không thể bình tĩnh trong việc học hành của con. Chồng tôi đã nhiều lần khuyên tôi nên nhẹ nhàng dạy con, nhưng làm mẹ tôi nhận ra rằng thằng bé nhà tôi giờ không dùng biện pháp mạnh thì không khá lên được.
Các mẹ thử nghĩ xem giờ thời buổi này mọi người đều coi trọng kiến thức, con không giỏi, không xuất sắc thì rát dễ bị đào thải. Ngay từ nhỏ, con đã không chịu học hành tử tế thì sau này người khổ là chính bản thân con. Tôi không hề muốn con mình sau này trở thành một đứa vô dụng, nên dù có phải dùng đến đòn roi hay la mắng con để con giỏi giang hơn thì tôi cũng phải chấp nhận.
Theo chia sẻ của độc giả minhnguyet...@... (Khám phá)