Mẹ nói thôi lấy bộ khác đi con vì cái áo trắng đó có vẽ cũ quá, áo mặc từ năm lớp 1 và có lẽ do được mặc nhiều lần nên đã mỏng đi rất nhiều và bạc cả màu. Mẹ mở tủ nhưng không còn chiếc áo trắng khác. Mẹ kêu con chờ mẹ ủi đồ thì con nói với mẹ:
- Con mặc cái áo đó cũng được mà mẹ, đâu có quan trọng phải mặc áo đẹp đâu mẹ, quan trọng là con được lên sân khấu lãnh thưởng chứ không phải lãnh thưởng trong lớp!
Mẹ muốn lắm nhìn thấy gương mặt hớn hở của con chạy lon ton lên sân khấu
Mẹ cười và hôn con một cái. Sao mẹ được bà ngoại sinh ra trước con đến 25 năm mà mẹ không nhận ra giá trị của tâm hồn mẹ, kiến thức của mẹ quan trọng hơn rất nhiều cái áo cái quần mẹ mặc bên ngoài nhỉ? Sao mẹ lại cứ phải chứng tỏ rằng mẹ thật xinh xắn bởi lụa là và đổi hết kiểu tóc này sang kiểu tóc khác?
Mẹ yêu con trai vì đã biết tự hào rằng mình được lên sân khấu lãnh thưởng bởi sức học của con chứ không phải bởi mẹ xin cô giáo như bà ngoại vẫn trêu chọc mẹ con mình.
Mẹ yêu con trai khi thấy gương mặt con thật buồn lúc mẹ đón con chiều qua. Con buồn vì điểm kiểm tra Anh văn của con là 9,5 do con viết chữ com pu ter tách rời nhau ra mà không viết dính liền (theo như cách con kể với mẹ thì là do lúc học, con không để ý cách cô giáo viết, con viết cách xa nên lúc thi con cũng nhớ chữ đó phải viết cách xa). Lúc mẹ nghe con kể, mẹ muốn dừng xe ngay giữa cầu mà quay lại hôn con một cái, nhưng mẹ cũng không tránh khỏi "lời nguyền mẹ dữ", mẹ đã trách con cẩu thả, mẹ đã bảo con là... cái đồ dở ẹc!
Mẹ yêu con trai khi con đã tự AQ tinh thần của con khi nghe mẹ dài giọng bảo con "cái đồ dở ẹc" thì con cười hi hi: "9,5 cũng thành 10 à mẹ. Mà 9,5 cũng giỏi rồi!".
Mẹ yêu con trai lắm lắm vì má Hai khi nghe mẹ kể chuyện về con trai thì má Hai bảo với mẹ là con trai giống tính của mẹ nhiều lắm. Má Hai thường bảo mẹ là ngựa non háu đá, lúc nào cũng nhảy tưng tưng và lo học trước bài của ngày mai để còn làm toán chạy. Bây giờ mẹ đã thành con ngựa hơi già già không thích sân si, mỉm cười đầy yêu thương với con, con trai tuổi ngựa của mẹ.
Mẹ yêu con trai lắm khi con bảo sáng nay mẹ ở nhà đi, mẹ đừng đi dự lễ với con. Con kể với mẹ rằng bạn Nhựt muốn có mẹ Nhựt đi dự lễ phát thưởng mà cô giáo chỉ gửi thư mời cho mẹ, không gửi thư mời mẹ của Nhựt. Con nói mẹ đừng buồn, con thấy mẹ được đi dự lễ của con nhiều rồi, mẹ của bạn Nhựt không được đi nên con đã tặng Nhựt cái vé vô cổng.
Con làm mẹ hơi giận giận vì mẹ muốn lắm đi chụp hình cho con, vì mẹ muốn lắm nhìn thấy gương mặt hớn hở của con chạy lon ton lên sân khấu, nhưng mẹ yêu con và tự hào về con nhiều lắm. Vì mẹ tin chắc con sẽ là người đàn ông đầy lòng nhân ái, biết yêu thương, chia sẻ.
Mẹ đã hỏi con trên thư mời có ghi tên của con không mà con lại đưa cho bạn Nhựt. Con đã vô tư bảo rằng có ghi tên con, nhưng con đã nói với Nhựt là không có sao, thư mời chỉ như cái vé vô cửa đưa cho bác bảo vệ, bác bảo vệ không xem tên đâu.
Mẹ biết ai cũng có thể vô trường mà không cần thư mời. Nhưng vì mẹ muốn nghe theo lời con, mẹ muốn làm theo sự sắp xếp của con (mà sao mẹ cứ phải sống với sự sắp đặt của "đàn ông" nhỉ!), mẹ muốn cái việc hi sinh vé mời của con là quan trọng nên mẹ ở nhà gõ lóc cóc lá thư này cho con.
Con đi lãnh thưởng thật vui nha con! Mẹ chúc mừng con!
Yêu con
Ký tên
Tái bút: Mẹ thèm đến trường chụp hình lắm lắm lắm!
Nhung Tran - Theo Tuổi trẻ