Chưa đầy một tháng nữa là đến tết, những người làm nghề giáo viên như chúng tôi nghe tết đến mà lo.
Nhiều năm nay giáo viên đã ăn những cái tết đạm bạc đến mức không thể đạm bạc hơn. Nói thật lòng, cứ đến tết là chúng tôi thấy sợ. Sợ không đủ tiền làm mâm cơm tươm tất cúng ông bà, sợ không có tiền sắm chút quà biếu nội ngoại hai bên, sợ không có tiền mua tấm áo mới cho con thơ, sợ khi sum họp gia đình không có tiền lì xì cho con cháu...
Tết năm ngoái, giáo viên chúng tôi rất tủi thân khi bộ trưởng Bộ GD-ĐT gửi thư chúc tết giáo viên toàn ngành và kêu gọi các cấp chính quyền, đoàn thể xã hội, mạnh thường quân hãy góp phần lo tết cho giáo viên để thầy cô "bớt đi những giọt nước mắt chảy ngược vào lòng khi tết đến".
Chúng tôi tủi thân vì cũng ăn học đàng hoàng, cũng tấm bằng đại học như ai mà đồng lương quá thấp so với các ngành nghề khác. Tủi thân vì mang danh là nghề cao quý, giữ trọng trách chăm lo sự nghiệp trồng người, đào tạo nguồn nhân lực phát triển đất nước lại phải ngửa tay nhận đồng tiền từ thiện của những tấm lòng hảo tâm. Tủi thân vì không lo được cho gia đình.
Bản thân tôi tốt nghiệp đại học và đi dạy đã tám năm nhưng chưa giúp được gì cho gia đình. Với đồng lương eo hẹp phải chi tiêu tằn tiện lắm mới không bị "âm". Thế nên cả năm trời "cày cuốc" cuối năm cũng không dư được đồng nào. Trong khi đó, đứa em tôi học hết lớp 12 rồi đi làm công nhân nhưng năm nào tết đến cũng đưa cho mẹ mấy triệu đồng lo tết!
Nhiều đồng nghiệp của chúng tôi nói vui rằng: "Lâu nay chúng ta đang sống ngắc ngoải". Vì thế, chúng tôi tha thiết mong muốn lời hứa "năm 2010 giáo viên sống được bằng lương" của bộ trưởng Bộ GD-ĐT được thực hiện, để chúng tôi có thể sống đàng hoàng bằng chính đồng lương của mình, để ngày tết không thấy tủi thân và lo sợ như bao năm qua.
Theo Tuổi Trẻ