Bệnh viện Nhi Đồng. Đêm.
Thi thoảng, tiếng khóc ré của những đứa trẻ xé toạc màn yên lặng. Những tiếng dỗ dành rào rạt xoay xoay như chiếc quạt trần. Cứ mỗi bốn tiếng, các bác sĩ đến kiểm tra máu cho con. Con khóc vì đau và sợ. Nhưng hẳn còn vì nỗi hoang mang không hiểu điều gì đang xảy ra ở 15 tháng tuổi này.
Có những điều con trải nghiệm lần đầu tiên trong đời. Có mắt nhìn lạ lẫm khi chui ra từ bụng mẹ. Có háo hức khi bắt đầu nhận biết, lắng nghe cuộc sống. Có hứng khởi, vui mừng, lo sợ khi chập chững những bước đầu tiên... Và giờ đây là những đau đớn đầu tiên trong cơn bệnh mà ba không thể nào chịu đựng thay con, dù rằng ba chỉ có duy nhất mong muốn ấy.
Để rồi ba chợt nhận ra rằng cũng như con, có những điều mà mãi đến hơn ba mươi tuổi, ba mới trải nghiệm lần đầu: lạ lẫm và vui sướng đến run rẩy khi con ra đời. Xót xa và cảm thấy cuộc đời như không còn ý nghĩa khi con thiêm thiếp trên giường bệnh.
Và cả cái giật mình.
Ngày xưa, khi ba còn bé, nằm mê man trong cơn sốt với thuốc men, với kim tiêm, với dây truyền lủng lẳng, hẳn ông bà con đã mất ngủ, âu lo đến bạc đầu.
Nước mắt chỉ chảy xuôi. Nhưng cảm ơn con đã làm cho ba - trong bộn bề vất vả mưu sinh, bỗng có những phút giây lắng lại, để biết ơn, biết yêu thương ba mẹ của mình.
Cảm ơn con...
Theo Trần Tùng Chinh - Sài Gòn Tiếp Thị