Tý tồ dỗi mẹ. Khi ăn cơm, mẹ lấy thức ăn cho, Tý tồ không chịu, gỡ cá cho cũng không chịu, đòi bố làm. Bất kể việc gì mẹ muốn làm cho Tý tồ, Tý tồ đều từ chối.
Hôm qua đi học về, mẹ thấy Tý tồ bị đứt tay, cô dán băng dính. Mẹ xót ruột tra hỏi Tý tồ, Tý tồ mặt buồn thiu nhất định không chịu nói. Mẹ hỏi thêm một câu nữa thì Tý tồ bật khóc.
Tý tồ vừa khóc vừa nói với mẹ: "Sao mẹ hư như thế, mẹ cứ hỏi, con không muốn nói". Ôi chao, Tý tồ bảo mẹ hư làm mẹ bật cười. Thế là Tý tồ dỗi với mẹ luôn. Khi ăn cơm, mẹ lấy cho, Tý tồ không chịu, gỡ cá cho cũng không chịu, đòi bố làm. Bất kể hành động gì mẹ muốn làm cho Tý tồ, Tý tồ đều từ chối.
Thấy mẹ và Tý tồ xảy ra chiến tranh, bố sướng ngồi cười đắc ý. Mẹ bảo Tý tồ cứ dỗi cho mẹ nhờ. Mấy khi, nhờ dỗi với mẹ mà bố mới có cơ hội được chăm sóc Tý tồ.
Dỗi với mẹ được 1 tiếng, ăn cơm xong mẹ cho Tý tồ ăn kem. Tý tồ chạy ngay vào tủ lạnh lấy kem và đưa cho mẹ bóc hộ. Thế là mẹ và Tý tồ hòa bình trở lại nhờ cây kem, món mà Tý tồ yêu thích nhất.
Đến tối đi ngủ, mẹ mới có cơ hội hỏi lại Tý tồ cái vụ đứt tay. Đúng là trẻ con mau quên, lúc trưa bảo với mẹ không muốn nói chuyện đó, thế mà tối lại kể vanh vách: Tại vì Tý tồ cầm kéo cắt hình để dán, chẳng may bị vào tay. Cuối cùng mẹ cũng biết nguyên nhân tại sao Tý tồ bị đứt tay.
Giá mà ngày nào Tý tồ cũng dỗi mẹ một tý để mẹ sướng, để bố có dịp phục vụ Tý tồ.
(Blog Thuy Ngan )