Khi thành người lớn, chúng ta có bao nhiêu chuyện để chú ý, lo toan… Với cuộc sống vất vả đòi hỏi nhiều cố gắng. Với bổn phận nặng nề của người làm cha, làm mẹ. Lo cho chồng/vợ, lo cho con ăn học, lo đưa con vào nề nếp, lo cho cha mẹ hai bên, lo ứng xử trong xã hội… Hàng trăm chuyện chiếm hết tâm trí của người lớn. Đó là chưa kể gánh nặng tinh thần và vật chất của những ai nghề nghiệp chưa ổn định, tình cảm đang bị tổn thương, hôn nhân sắp gãy đổ…
Tình yêu thương và quan tâm của cha mẹ chính là
nền tảng vững mạnh nhất cho con trẻ khôn lớn. Ảnh: Inmagine.
Chúng ta có khi nào tự hỏi: trái tim chúng ta đã bị bao nhiêu lớp bụi của cuộc sống che phủ hoặc lấy mất đi độ nhạy bén của thế giới yêu thương? Trái tim chúng ta theo năm tháng dường như đã trở nên cứng rắn, vô cảm trước những tín hiệu tình thương của con em, nhất là các trẻ còn nhỏ dại.
Tình cảm trao đi mà không được nhận lại một cách vui vẻ hay bị từ khước là nỗi đau vô vàn của người lớn. Còn con trẻ thì sao? Với trái tim trong như pha lê, chưa vướng bụi trần ai này thì nó còn mong manh dễ vỡ đến cỡ nào? Nếu bị tổn thương, sự đau khổ sẽ rất trầm trọng, khó phai. Còn đau xót hơn là trẻ chưa biết nói, chưa biết diễn tả những gì mình cảm thấy, chưa biết tự bảo vệ mình. Chính vì điểm yếu này của con trẻ mà người lớn cần phải thận trọng hơn trong cách đối xử với trẻ. Khi biết và ý thức được hành vi, thái độ cũng như lời nói của chúng ta gây tổn thương cho trẻ nhiều lúc đã quá muộn, phải ân hận suốt đời…
Dường như những điều chúng ta lo cho con còn thiên nhiều về đáp ứng nhu cầu vật chất, vì khi có vấn đề là nó hiển hiện ngay. Còn đời sống tinh thần và tình cảm thường ẩn giấu, khó thấy nên dễ bị lãng quên, thiếu quan tâm. Lắm lúc chúng ta thật vô tình và chính những vô tình đó đã tạo những vết thương cũng vô tình.
Người lớn chúng ta thường để mắt, để tâm đến những gì trong đời, trong gia đình? Mắt chúng ta thấy gì? Tai nghe gì? Và lòng cảm thấy thế nào?
Có lẽ khi ra đường chúng ta thấy ổ gà nhiều hơn là những hàng cây xanh. Về nhà chúng ta thấy rác và sự bừa bãi, lộn xộn gây nên bực mình mà không thấy được ánh mắt sáng rỡ của con, nụ cười thiên thần của bé, những cử chỉ âu yếm, sự tha thiết nồng ấm của vòng tay ôm… Sự vô tình của người lớn đã tạo nên nỗi đau cho con và cho cả chính mình. Vì khi biết được con đau, con khổ, tôi chắc những người cha, người mẹ còn thấy khổ, thấy đau hơn con nữa.
Cuộc sống quí giá, thời giờ quí giá. Con em của chúng ta là vô giá. Thế nhưng, chúng ta đã vô tình làm rơi rớt hay có khi vô tình giẫm đạp lên những kho báu này. Chúng ta đã bỏ điều chính yếu - tình yêu - để chạy theo những cái phụ thuộc…
( Theo Web Trẻ Thơ )