Gần đây, các trường tư thục có dịch vụ chất lượng cao được mở ra ồ ạt. Điều đó góp phần đáp ứng nhu cầu gửi con đến trường của các bậc cha mẹ có thu nhập trên mức trung bình. Các “thượng đế” có những dịch vụ tốt cho con mình: sàn gỗ, máy điều hoà nhiệt độ, đồ chơi đắt tiền...và sự chăm sóc hơn hẳn các trường khác. Đi qua các trường tư thục mỗi buổi sáng, cảnh cô giáo bế bé từ trên ô tô, xe máy của cha mẹ đưa vào lớp là chuyện thường gặp. Nhưng sự phục vụ hơi quá mức khi đứa trẻ đã 3, 4 tuổi. Tuổi này trẻ đã có thể chạy nhảy, nô đùa chứ không cần người bế ẵm như trẻ sơ sinh. Dịch vụ cao không có nghĩa là trẻ được phục vụ từ A đến Z. Nó phải đi kèm với phương pháp chăm sóc giáo dục trẻ khoa học. Một trong các tiêu chí đặt ra cho việc chăm sóc giáo dục trẻ đó là dạy trẻ biết tự lập.
Trong giờ ăn cơm, bé Tú học lớp mẫu giáo lớn 5 tuổi đánh đổ cơm xuống đất, cô cho bé biết nơi cất chổi, xẻng, bé liền dọn cơm rơi và rửa tay ngồi ăn tiếp cùng các bạn. Hôm sau, cô gặp phải sự phản kháng của...bố cháu. Cô giáo phải mất 15 phút để giải thích cho bố cháu Tú hiểu việc làm ấy vừa có tính giáo dục trẻ, vừa không quá sức hay gây nguy hiểm gì cho bé Tú. Cháu có thể quét chỗ cơm rơi đó lâu hơn cô, không sạch sẽ như cô, nhưng phải để cho cháu tự làm, việc đó khiến cháu biết thêm một kỹ năng quét dọn và cháu chú ý cách ăn uống sao cho khéo léo, không làm đổ, làm vãi.
Ông cháu Huy lo lắng vì cháu ông gày gò, ở lớp nếu cô không xúc cơm thì sợ cháu không ăn được bao nhiêu. Ở nhà, mẹ cháu rất vất vả trong việc cho cháu ăn, mỗi bữa kéo dài không dưới 1 giờ. Không tin các cô giáo, ông và mẹ quyết định dành thời gian “mục sở thị” đột xuất giờ ăn của cháu tại lớp. Mẹ cháu tròn mắt nhìn con ăn, nhìn con tự xúc hết bát thứ nhất, tự lấy một bát cơm đầy nữa trong âu cơm canh trước mặt. Vậy tại sao ở nhà con không chịu ăn? Mẹ cháu bảo: chắc cháu nó “sợ” cô nên ăn hết. Không phải đâu, là tại bé ở lớp đã có thói quen tự phục vụ, còn ở nhà đã có...mẹ rồi.
Ở tuổi đi mẫu giáo, trẻ đã biết tự đi vệ sinh khi cần, biết mặc quần áo, tự xúc cơm, tự dọn chỗ ngủ, kê ghế ngồi, biết thu dọn đồ chơi sau khi chơi xong, biết làm giúp cha mẹ các việc vừa sức…
Một số gia đình thành thị khá giả, việc chăm sóc con cái phó mặc cho người giúp việc. Các bé được nuông chiều như “cậu ấm, cô chiêu”. Cha mẹ nhiều khi không ý thức được vấn đề này, thường làm cho con mọi việc khiến bé trở nên bị động và lúng túng nếu như phải xử lý một tình huống nào đấy.
Đã có một ý kiến khuyên các vị phụ huynh tuy rằng: đừng biến một đứa trẻ khỏe mạnh thành tàn phế. Tuy nói có vẻ hơi quá, nhưng khá hợp lý trong một vài trường hợp.
Trẻ em có được tính tự lập từ hồi còn nhỏ lớn lên sẽ biết chủ động tích cực trong các công việc: học tập, sinh hoạt và làm việc. Trẻ vững vàng hơn trong giao tiếp xã hội, dễ thích nghi với hoàn cảnh mới. Tương lai của trẻ được đảm bảo hơn so với những trẻ từ nhỏ đã quen dựa dẫm vào cha mẹ.
Mong rằng các bậc cha mẹ bớt nuông chiều con, các cô giáo đừng vì yêu cầu “dịch vụ cao” của phụ huynh học sinh mà làm cháu trở thành một đứa trẻ lười biếng và ỷ lại người khác.
Cô Thu Hằng
mamnon.com