"Con trai yêu quý, mẹ yêu con nhất ...phường". "Con yêu mẹ nhất...phường" . Đó là câu nói cửa miệng của hai mẹ con. Với mẹ, con luôn là cậu bé tuyệt vời nhất.Cho dù 18 tháng con mới biết đi. Cho dù 30 tháng con mới biết nói. Cho dù 4,5 tuổi con cũng vẫn không phân biệt nổi các anh, chị, cô, dì, chú, bác họ hàng nội, ngoại. Vì biết nói muộn nên khi gần đi học con cũng không nói trôi chảy được như các bạn cùng lứa. Các bác họ hàng bên ngoại thường bảo mẹ " Nó như là người nước ngoài nói tiếng Việt ý nhỉ?!" Mẹ bỏ ngoài tai tất cả những lời xì xào của mọi người về sự "khác thường" của con. Vì với mẹ con là một cậu bé Hoàn Toàn Bình Thường.
Nhưng, mặc dù không nói ra, mẹ cũng thầm lo lắng là con sẽ bị nói ngọng. Nên mẹ luôn chú ý sửa khi con nói. May thay tất cả những chữ các bạn cùng tuổi bị ngọng thì con lại không. Con phân biệt được "l" và "n". Con biết được sự khác nhau giữa dấu "hỏi" và dấu "ngã". Nhưng con lại nói "con thỏ" thành "con hỏ", "bậc cầu thang" thành "bật cầu thang", "nhà cao tầng" thành "nhà cao tần"vv. Khi con còn học mẫu giáo, mẹ nghĩ rằng những từ con nói sai đó không quan trọng vì những từ khó con còn nói được nữa là...Tất cả những cái đó chỉ là "chuyện nhỏ". Và mẹ thường cười mỗi khi nghe thấy con nói như vậy.
Ấy vậy mà khi con đi học lớp 1 thì "chuyện nhỏ" lại thành "chuyện không nhỏ". Con vẫn nói như khi còn học mẫu giáo lớn. Vì nói sai nên con viết chính tả sai. Không một bài chính tả nào của con đạt yêu cầu. Mỗi lần gặp cô giáo, mẹ lại nghe cô phàn nàn là con viết chậm và sai nhiều. Mẹ rất sốt ruột. Phần vì sĩ diện của bản thân, phần vì nôn nóng muốn con nhanh chóng bằng bạn bè (mà bằng là như thế nào và bằng cách nào thì mẹ không nghĩ tới) nên mẹ đã mắng con, thậm chí đánh con. Giờ đây, mỗi khi nghĩ lại những ngày ấy, con nước mắt giàn dụa, van xin mẹ "Mẹ ơi, mẹ đừng đánh con, con đau lắm. Con biết lỗi rồi mà . Con sẽ cố gắng" (mặc dù có lẽ con cũng chẳng biết phải cố gắng như thế nào.) Mẹ lại cảm thấy nhói đau trong lòng và xấu hổ vô cùng. Nhưng không hiểu sao lúc đó mẹ vẫn lạnh lùng, lạnh lùng ra lệnh, lạnh lùng quát mắng.
Cứ như vậy cho đến một ngày, mẹ tình cờ biết được một chị đồng nghiệp của bố có con đi học bằng tuổi con. Mẹ gọi điện cho chị đồng nghiệp của bố. Hai chị em nói chuyện rất nhiều và mẹ như bừng tỉnh. Chị khuyên mẹ hãy bình tĩnh và còn mua sách tặng mẹ để hướng dẫn con học viết chính tả. Thế là từ sau hôm đó cứ ăn cơm tối xong là hai mẹ con lại ngồi vào bàn học ,tập phát âm, tập viết chính tả. Hầu như thời gian cả buổi tối chỉ để luyện phát âm và viết những từ khó. Cứ mẹ phát âm, con nhìn mẹ rồi bắt chước phát âm lại. Rồi mẹ đọc, con viết. Rồi con tập đọc sách. Hai mẹ con như đang học ngoại ngữ vậy. Nhiều hôm học xong con ho sặc sụa vì phải nói nhiều quá. Nhiều hôm 11h đêm con mới được đi ngủ. Mà với 1 cậu bé 7 tuổi không hiểu như vậy có quá sức không? Mẹ cũng không biết được. Mẹ chỉ biết rằng công lao của hai mẹ con đã được đền đáp. Bài kiểm tra cuối kỳ 1, con được 10 điểm, không sai một lỗi nào. Và kể từ đó, con thấy tự tin vào môn chính tả, hầu như tất cả các bài chính t con đều đạt điểm tối đa.
Đó mới chỉ là những bước dầu tiên trong chặng đường dài đi học của con. Sau này, con có lẽ sẽ còn gặp nhiều khó khăn nữa và có lẽ đến lúc đó mẹ cũng không đủ sức để giúp con nữa. Nhưng con hãy luôn tin là mẹ luôn ở bên con trai yêu quý.
Mẹ yêu con nhất Phường.
( Theo Lamchame.com )