CHÁU NGOAN
Bé Minh rất quý ông nội. Vào những ngày nghỉ, bé thường quấn quýt bên ông. Hôm nay là chủ nhật, Minh theo ông ra vườn đọc báo. Ở vườn có một cây hoa ngọc lan rất cao, hoa thơm ngào ngạt nên ông nội thường ngồi trên ghế đá cạnh gốc cây. Sáng hôm ấy, khi ông xem báo, Minh sà vào lòng ông, đưa tay vuốt râu ông và hỏi:
- Ông ơi, sao râu ông mọc dài thế?
Ông nói:
- Râu ông dài vì ông già rồi, cháu ạ!
- Sao bà cũng già mà không có râu hả ông?
- À, vì bà là đàn bà, còn ông là đàn ông.
- Sao ba là đàn ông mà râu không dài ạ?
- À, vì ba cháu còn trẻ, còn ông thì đã già.
Minh thôi không hỏi nữa mà nằm vào lòng ông và nhìn lên cây ngọc lan. Minh thấy những chiếc lá vàng rải rác trong vòm lá xanh. Một làn gió thổi qua, vài chiếc lá vàng rơi xuống. Minh nhỏm dậy, chạy đuổi theo một chiếc lá vàng, đỡ lấy trước khi lá chạm đất. Minh cầm lá đến bên ông và hỏi:
- Ông ơi, sao lá vàng lại rụng vậy ông?
- Vì lá đã già, con ạ.
Minh bâng khuâng nghĩ: “Ông già rồi, vậy ông có “rụng” như lá không? Ồ, nếu ông “rụng” như chiếc lá vàng lúc nãy. Như thế ông sẽ không đau đâu”.
Ông nhìn Minh mỉm cười và nói:
- Cháu của ông rất khỏe. Khi ông “rụng”, cháu sẽ đỡ ông dậy phải không?
Minh dạ thật to và tự hỏi sao ông biết Minh nghĩ thế. Ông tài thật.
Huỳnh Thị Cúc