BÊ MẸ BÊ CON
Sau những ngày trời liên tiếp đổ mưa, sáng nay nắng ấm, mọi cảnh vật như tươi tỉnh, những đám cỏ non vươn lên xanh mơn mởn. Ba mẹ con chị Bê nhanh chân bước ra khỏi nhà. Như thường lệ, Bê mẹ dắt hai con ra phía cuối làng, ở đây là một vùng đất trồng cỏ có đường sắt chạy ngang giữa hai làng.
Hai chú bê con chạy nhảy quanh mẹ một lúc lâu, chúng cảm thấy đói, cả hai xin mẹ đi tìm cỏ non để ăn. Bê mẹ dặn:
- Các con tìm cỏ quanh đây, không được băng qua đường sắt, nguy hiểm lắm đấy!
Cả hai hớn hở chạy đi tìm cỏ non. Nhìn những đám cỏ xanh mơn mởn, cả hai cùng mải mê ăn, vượt lên gần đường sắt, quên cả lời mẹ dặn.
Mải mê gặm cỏ, một lúc sau, Bê mẹ nhìn quanh quẩn không thấy hai con đâu, liền gọi to mấy tiếng: “Be…be!” nhưng chẳng thấy hai con trả lời. Bê mẹ vội vã đi tìm con. Bỗng từ đằng xa, Bê mẹ nhìn thấy hai con đang đến gần đường sắt, Bê mẹ vội chạy đến, gọi hai con dừng.
Vừa lúc đó, đoàn tàu vừa tiến đến cùng với tiếng còi tàu làm hai chú Bê con giật bắn cả người.
Nguy hiểm đã qua, ba mẹ con ôm nhau mừng rỡ. Nhìn thấy mồ hôi ướt đầm của mẹ, hai chú Bê con vô cùng hối hận và xin lỗi mẹ.
- Thưa mẹ, chúng con xin lỗi mẹ, từ nay về sau chúng con sẽ vâng lời mẹ không đến gần đường sắt nữa! - Bê con lí nhí nói.
- Hai con biết nhận lỗi là tốt, các con phải biết vâng lời mẹ, không nên gặm cỏ hoặc chơi gần đường sắt rất nguy hiểm. – Bê mẹ căn dặn bê con.
Hai chú Bê con đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn mẹ, cuối cùng không ai bảo ai, cả hai cùng nhìn xuống con đường ray dài thăm thẳm.
Trần Thị Khánh Dung (Bình Thuận)