Ở bang Florida, nước Mỹ có một họa sỹ tên là Li-phu-man. Anh ta nghèo đến nỗi chẳng có tiền để mua vải làm toan vẽ, nhưng vẫn kiên trì vẽ từng ngày, từng ngày.
Một hôm Li-phu-man vẽ một bức tranh phác thảo, khi đó anh chỉ còn một mẫu bút chì rất ngắn, và một cục tẩy bé xíu như hạt đậu. Khi anh phát hiện thấy cần tu sữa bản vẽ một chút thì lại chẳng tìm thấy cục tẩy đâu, mà đợi tới khi tìm thấy cục tẩy bé xíu đó thì lại chẳng thấy bút chì đâu nữa.
Li-phu-man cứ lúc tìm cục tẩy, lúc phải tìm mẩu bút chì ở trong căn buồng làm việc bừa bộn của anh ta, tìm được thứ này, lại đánh rơi mất thứ kia, lãng phí không ít thời gian. Bực quá, anh ta dùng một mảnh giấy quấn giữ cục tẩy ở một đầu mút của mẩu bút chì, để cho cục tẩy và mẩu bút chì chẳng thứ nào chạy được đi mất.
Nhờ thế, việc sử dụng quả nhiên thuận tiện hơn rất nhiều. Nhưng chưa dùng được mấy lần mà cục tẩy đã rơi ra!
“làm thế nào để cục tẩy cố định chắc chắn ở trên đầu bút chì đây?”, Li-phu-man đã nghĩ ra rất nhiều cách. Cuối cùng, anh ta đã nghĩ ra được một cách rất hay: Dùng một miếng sắc mỏng để bao chắc cục tẩy vào trong một đầu của bút chì.
Bằng sở hữu phát minh này của Li-phu-man, không lâu sau, được một công ty sản xuất bút chì mua với giá là 55 vạn USD để được quyền sản xuất ra những chiếc bút chì có đầu tẩy sử dụng rất thuận tiện. Họa sĩ Li-phu-man do vậy mà trở thành nhà phát minh và giàu có.