Ban đầu người mẹ không để ý đến dấu hiệu bất thường của con.
Chị Nguyệt (tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc) có một cô con gái nhỏ đang học lớp mầm non. Cả tuần này, chị để ý con bé có thói quen lạ: Cứ tan học về là vội vàng chạy vào phòng, đóng cửa ngồi một mình. Chỉ đến giờ ăn, con mới lặng lẽ ra ngoài, ăn xong lại tiếp tục trốn vào "thế giới riêng". Ban đầu, chị Nguyệt không để tâm lắm vì bận rộn việc nhà cửa. Nhưng hành động này của con lặp đi lặp lại suốt một tuần khiến chị bắt đầu thấy lo lắng. Chị gặng hỏi con có chuyện gì không, nhưng bé chỉ lắc đầu, không nói gì.
Một ngày, trong lúc dọn dẹp phòng con, chị vô tình phát hiện một bức tranh con vẽ. Trong tranh là hình ảnh một cô bé ngồi co ro một mình, đôi mắt buồn bã, xung quanh là các bạn nhỏ khác đang cười đùa vui vẻ. Nhìn ánh mắt u sầu của nhân vật chính, chị Nguyệt chợt có linh cảm chẳng lành. Chiều hôm đó, khi con vừa đi học về, chị nhẹ nhàng hỏi lại. Lần này, bé òa khóc nức nở, kể rằng con bị một nhóm bạn trong lớp cô lập. Điều khiến chị Nguyệt sốc hơn cả là con nói các cô giáo biết chuyện nhưng không hề can thiệp, chỉ để mặc con tự chịu đựng.
Ảnh minh hoạ Với chị, việc con bị bạn bè cô lập đã đáng buồn, nhưng sự thờ ơ của giáo viên còn đáng sợ hơn. Chị quyết định không thể để con tiếp tục học ở một môi trường như vậy. Ngay lập tức, chị lên kế hoạch tìm trường mới cho con, hy vọng bé sẽ được học trong một nơi an toàn và ấm áp hơn.
Ảnh minh hoạ
|