"Chữ nào con cũng biết, cũng đọc được thì học nữa làm gì. Ba đưa chữ nào mà con đọc không được thì mới bắt con đi học", cậu bé lớp 1 "lý sự". Từ đầu năm học đến giờ, bé Bi rất siêng năng học tập. Sáng chỉ cần mẹ gọi một tiếng là Bi đã thức dậy, tự làm vệ sinh, thay quần áo rồi ngồi vào bàn dùng điểm tâm, xong đến trường. Bỗng dưng, cả tuần nay Bi trở chứng làm chị Quyên - mẹ Bi rất khốn khổ với cậu con trai đang học lớp một này. Có để ý thì mới biết sự hứng thú, siêng năng của những ngày được là học sinh cấp một trong cậu bé ngày càng vơi dần. Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày Bi thức dậy muộn hơn, ăn sáng lâu hơn, dùng dằng mãi mới chịu thay quần áo đến trường. Và điểm 6-7 đã xuất hiện trên vở của Bi nhiều hơn trước. Mặc cho chị Quyên thúc giục, la rầy rồi đến "xuống nước" năn nỉ, Bi vẫn không thay đổi. Không những thế, chủ nhật vừa rồi, họp lớp chị được cô giáo thông báo: Bi hay nói chuyện trong giờ học, giờ tập viết thì vội vội vàng vàng làm cho xong chứ không "nắn nót" từng nét chữ như trước. Cả môn toán cũng vậy. Rồi cô giáo kết luận, nếu tình hình học tập của cậu bé không được cải thiện, thì học kỳ 1 này khả năng đội sổ là điều không tránh khỏi. Nghe nói mà chị giận run. Nào phải chị lơ là chuyện học của con cái đâu. Lúc con còn đang học mẫu giáo chị đã chuẩn bị cho nó vào lớp 1 rồi: thuê hẳn một cô giáo dạy trước chương trình. Trước ngày nhập học, Bi đã đọc làu làu tất cả các trang trong vở tiếng Việt, phép cộng trừ "nhừ như cháo". Vì thế chẳng lạ gì khi các bài tập của Bi lúc nào cũng đỏ chói điểm 9-10. Sao bây giờ lại có chuyện như vậy? Chưa biết phải làm gì thì hôm qua cô giáo dạy kèm đến. 15 phút trôi qua cô nói gì mặc kệ, Bi cứ im thin thít. Cô xin phép về. Tức giận, chị bảo nó nằm xuống "phết" ba roi vào mông cho "bỏ cái tội làm biếng học". Cậu bé vừa khóc vừa nói: "Sao lại phải bắt con học trong khi những cái đó con đã biết hết rồi. Quyển vở chữ nào con cũng đã đọc hết rồi sao lại bắt học nữa. Toán cũng vậy". Từ trước đến nay Bi rất sợ ba, vậy mà khi anh hỏi, nó chỉ nói "cụt ngủn": "Chữ nào con cũng biết, cũng đọc được thì học nữa làm gì. Ba đưa chữ nào mà con đọc không được thì mới bắt con đi học". Thì ra lý lẽ của chuyện này là ở đây. Do Bi đã học trước chương trình lớp 1 khi còn đang là "trẻ mẫu giáo" nên khi bước chân vào trường phổ thông, cái háo hức được học ở một ngôi trường lớn hơn, có nhiều bạn mới... rồi cũng mau chóng qua đi. Trong khi đó những điều mà cô giáo truyền đạt không có gì mới - nếu không nói là đã quá cũ đối với Bi. Vì thế, cậu bé rơi vào tâm trạng lơ là chuyện học, hay nói chuyện khi cô giáo giảng bài là điều dễ hiểu. Trong khi đó đến giờ học thêm tiếng Anh, vi tính thì Bi lại tỏ ra say mê, háo hức. Khi ấy thấy con mê học hai môn mới này, chị mừng cho là nó có tính "hiếu học", bây giờ chị mới hiểu Bi "chán" cái cũ nhưng đó lại là cái quan trọng; mê cái mới nhưng nó lại không cần thiết với chương trình học của một học sinh lớp 1. Sai thì sửa, có lẽ chưa muộn lắm bởi theo chị đây mới chỉ là năm học đầu tiên của một học sinh phổ thông. (Theo Sài Gòn Tiếp Thị) |